
sai lầm hết lần này đến lần khác được.” Tư Đồ Thuần nắm
chặt vô lăng, những ngón tay trắng như tuyết run rẩy.
“Anh đi tự thú đi. Em có thể giúp anh tìm một luật sư giỏi, nhiều nhất thì…”
“Ngồi tù năm, sau mươi năm? Thà chết còn hơn.”
“Anh giết quá nhiều người thì trừng phạt như vậy là đáng.”
“Anh đáng bị như vậy, anh thừa nhận!!! Nhưng em xem anh ngồi tù thì có thể
thay đổi được cái gì? Em có thể giam người đàn ông em yêu vào tù, nhưng
em nghĩ mình có thể tống hết bọn xã hội đen vào tù không? Em có thể quét sạch được bọn họ không? Tư Đồ Thuần, anh nói cho em biết, em không thể! Thế giới này có những người tiêu tiền như nước thì cũng có những người
cơm không đủ ăn, và như thế nhất định sẽ có tội phạm, nhất định sẽ phải
có xã hội đen. Muốn làm cho xã hội này thực sự yên ổn thì chỉ có cách
chung sống với nó, bọn em có quy định pháp luật của bọn em, bọn anh cũng có trật tự riêng của bọn anh, không bên nào xâm phạm bên nào.”
“Vậy thì cảnh sát có tác dụng gì chứ?”
“Chẳng có tác dụng gì cả!”
“Anh!”
An Dĩ Phong dựa lưng vào ghế, xuyên qua cánh cửa kính hướng lên bầu trời
đêm dầy sao. Những giọt sương rơi xuống làm sắc đêm càng huyền ảo.
Rất đẹp, nó giống như những giọt nước mắt của tình yêu chân thành. Hắn rất
muốn nhìn thấy cô rơi lệ, vì hắn, cho dù chỉ là một giọt, điều đó chứng
minh rằng cô yêu hắn. Nhưng chưa bao giờ hắn nhìn thấy…
Một hồi
lâu sau, giọng hắn bình tĩnh trở lại: “Anh biết trong mắt em, anh là kẻ
đáng tội. Thực ra, em chưa tận mắt nhìn những người anh em của mình chết ngay trước mặt nên em không thể hiểu được cảm giác hối hận, căm giận.
Anh đã thề rằng anh không chỉ báo thù cho họ, mà anh sẽ phải xây dựng
những quy tắc riêng của xã hội đen, chấm dứt cảnh bắn giết báo thù lẫn
nahu như thế này.”
“Em hiểu. Năm em mười bốn tuổi, anh trai em bị bắn…” Tư Đồ Thuần cũng dựa lưng vào ghế một cách bất lực, cùng hắn nhìn lên bầu trời qua khe cửa nhỏ hẹp. “Trước lúc ra đi, anh ấy vẫn nắm chặt tay em và nói: “Không được khóc!” Hôm đó bố em ôm thi thể của anh ấy và khóc cả một đêm, còn em không nhỏ một giọt nước mắt nào, bởi vì em đã
hứa với anh ấy là sẽ không khóc, nếu em khóc thì anh ấy sẽ rất thất
vọng!”
“Tình cảm của hai người rất tốt phải không?”
Cô lắc đầu, nhắm mắt lại.
“Từ lúc nhỏ em đã hay bắt nạt anh ấy, thường đánh anh ấy chỉ vì những
chuyện nhỏ nhặt! Có những lúc giận quá, em còn trách anh ấy là cướp hết
tình yêu của bố dành cho em, oán hận vì anh ấy khiến tất cả những người
bạn tốt của em đều mê anh ấy. Em ngang ngạnh, cố chấp và vô lý như vậy,
nhưng anh ấy luôn tươi cười với em, ôm em, dỗ dành em: “Thuần, anh
thương em nhất, anh chỉ thương mình em thôi!” Thực ra, em rất thích anh
ấy, trong mắt em, anh ấy là người vĩ đại, rất hoàn hảo…. Sau khi anh ấy
qua đời, em mặc kệ sự phản đối của bố, bỏ học để tham gia lớp huấn luyện cảnh sát đặc biệt. Em quyết tâm sẽ trở thành một cảnh sát xuất sắc như
anh ấy, chứng minh cho anh ấy và bố biết, anh ấy làm được thì em cũng
làm được! Cho nên em đã xin chuyển đến khu vực này.”
Cuối cùng
hắn cũng hiểu vì sao cô lại muốn chuyển đến khu vực nguy hiểm nhất này,
vì sao đôi vai nhỏ nhắn, gầy yếu ấy lại muốn gánh nhiều gian nan như
thế.
“Em chuyển đến khu vực này chính là vì muốn điều tra xem
người giết anh trai em năm đó là ai, giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện
mà anh ấy chưa kịp hoàn thành - quét sạch xã hội đen.”
“Em đã điều tra ra là ai chưa?”
“Em đã điều tra hai năm rồi, chỉ nắm được vụ mua bán vũ khí mà anh trai em
đang điều tra dở. Nếu em không đoán nhầm thì cái chết của anh ấy liên
quan đến Kỳ Dã…”
“Mẹ kiếp! Chắc chắn là tên súc sinh Trác Diệu
làm. Bến tàu là địa bàn của hắn, bao nhiêu năm nay không ai dám cướp
việc làm ăn của hắn.”
“Nhưng em không tìm ra chứng cứ.”
“Tìm chứng cứ gì chứ! Để anh giúp em xử hắn.”
Cô lắc đầu, lòng An Dĩ Phong cũng tan ra vì sự từ chối của cô.
“Em không đấu nổi hắn đâu, ngoài anh ra không ai có thể giúp em.”
Hắn quơ quơ hai tay bị còng trước mặt cô: “Em cho anh hai tiếng, anh sẽ giúp em xử hắn.”
“Anh…”
Tư Đồ Thuần nhìn hắn, ánh mắt càng mông lung hơn.
“Nếu trở thành ông trùm xã hội đen, anh sẽ làm thế nào?”
“Bất kể là mâu thuẫn gì cũng không được giải quyết ngầm, muốn xử lý thế nào
cũng phải ở trước mặt anh… anh chính là quan tòa, lời anh nói chính là
luật pháp…”
“Đây là một ảo tưởng không thể thực hiện được.”
An Dĩ Phong nhìn chiếc còng sắt trên tay, thản nhiên gật đầu: “Ảo tưởng,
dù sao cũng còn hơn chuỗi ngày tháng chỉ biết chém chém giết giết, chẳng biết bất cứ thứ gì khác…”
“Có ai nói với anh rằng anh rất có tài ăn nói chưa?”
“Thuần, anh cũng biết nói đạo lý… nhưng anh chỉ nói với những người hiểu anh thôi!”
“Xin lỗi!” Cô nổ máy, hướng về phía sở cảnh sát. “Em không hiểu!”
Hắn biết cô hiểu. Hắn thực lòng giãi bày, người thật lòng nghe nhất định sẽ hiểu được. Xe của họ vừa dừng
trước sở cảnh sát, An Dĩ Phong liền nhìn thấy một loạt cảnh sát đang
khẩn trương xuất phát để thực hiện nhiệm vụ. Không cần nói cũng biết là
vì vụ án gì. Hắn liếc nhìn cô lần cu