
ổ nhào đến, sờ mó
khắp người, rồi những thân hình đầy thịt đó đè lên người hắn, còn kinh
khủng hơn cả bị người ta chém.
Cái “thiên đường” này có lẽ không
phải dành cho những anh chàng đẹp trai, một khi phụ nữ đã “háo sắc” thì
còn đáng sợ hơn cả đàn ông.
Một hôm, khi trời nhá nhem, họ nhận
được điện thoại của anh cả Lôi và nhanh chóng đến hộp đêm. An Dĩ Phong
vừa mới thích nghi với ánh đèn trong đó thì có vài vũ nữ đi đến. Theo
phản xạ, hắn định chạy ngay ra ngoài, nhưng hắn tự nhủ, dù sao cũng là
một thằng đàn ông, phải bình tĩnh! Thế là hắn nhanh nhẹn đứng nấp đằng
sau Hàn Trạc Thần, nói nhỏ: “Cô gái kia trông cũng được, em không tranh
với anh đâu!”
Nói xong, hắn liền đẩy Hàn Trạc Thần lên trước rồi
nhanh chóng chạy vào phòng. Năm phút sau, Hàn Trạc Thần chỉnh lại quần
áo và bước vào phòng, vẫn giữ nét mặt ấy, chỉ có điều trán đẫm mồ hôi.
Anh cả Lôi nhìn hai người họ, cười sảng khoái: “Hai đứa mày thật là xấu
mặt, để mấy đứa con gái đó làm cho toát hết cả mồ hôi hột thế kia.”
Hàn Trạc Thần ngồi xuống bên cạnh An Dĩ Phong, mặt tỉnh bơ, đá vào chân
hắn. Lực đá không mạnh, chỉ là muốn thể hiện sự không vừa ý mà thôi.
Anh cả Lôi vừa cười vừa chỉ vào hai cô gái bên cạnh: “Trình độ lên giường
của hai đứa này cũng khá đấy, tí nữa tao sẽ bảo hai đứa nó dạy cho chúng mày biết thế nào là cực lạc chốn nhân gian.”
Hai cô gái nghe thấy vậy thì cười tươi như hoa.
An Dĩ Phong đổ mồ hôi lạnh!
“Đại ca, anh tha cho em!” An Dĩ Phong lắc đầu dứt khoát, liếc nhìn Hàn Trạc
Thần, hắn đang mân mê điếu thuốc, mặc dù không từ chối, nhưng vẻ mặt
không giấu được sự bất mãn.
Thời gian quen biết Hàn Trạc Thần
cũng không phải là ngắn, nhưng An Dĩ Phong không thể hiểu tại sao Hàn
Trạc Thần luôn phải che giấu sự bất mãn của mình. Không thích hút thuốc, không thích đàn bà, ghét đánh bạc và rượu mạnh, ghét việc chém giết,
nhưng điều này không có gì to tát, cũng chẳng có ai bắt ép, nhưng tại
sao Hàn Trạc Thần cứ phải giả vờ là thích?
“Phong…” Anh cả Lôi cười to, đùa hắn. “Tao thấy thường ngày mày rất đàn ông, sao gặp phụ nữ lại kém cỏi thế?”
“Đám người ấy cũng gọi là phụ nữ sao?” An Dĩ Phong than thở. “Cô nào cũng như sói dữ ấy, chỉ muốn xông vào ăn thịt em!”
Đám tay chân xung quanh cười phá lên. An Dĩ Phong hoàn toàn không để ý,
thản nhiên nói: “Cười cái gì? Làm sao bọn mày hiểu được nỗi khổ của
những anh chàng đẹp trai chứ…” Nói rồi hắn huých huých khuỷu tay vào Hàn Trạc Thần đang trầm tư bên cạnh. “Đúng không, anh Thần?”
Hàn Trạc Thần lắc đầu, trả lời rất nghiêm túc: “Anh không đẹp trai, không hiểu được!”
Mọi người lại cười phá lên.
Một tên đàn em bỗng hét lên như ngộ ra điều gì: “À, em biết rồi… anh Phong
thích kiểu con gái như nai tơ cơ, tốt nhất là cứ để anh ấy “thú tính bộc phát”, tự vồ lấy và chén người ta!”
“Ấy! Nói có lý đấy!” An Dĩ
Phong dựa vào chiếc sofa và tưởng tượng một cô gái có mái tóc dài mượt
mà, khuôn mặt xinh xắn, thuần khiết, cười thẹn thùng, nghe thấy hắn nói
hơi quá đáng một chút là mặt đỏ bừng như trái đào mật… Chỉ mới nghĩ đến
thôi hắn đã muốn “phạm tội” rồi.
“Anh Phong, anh đang nghĩ gì thế? Nghĩ gì mà cười ngây ngất thế?”
“Con gái nhà lành!”
Tiếng cười lại vang khắp phòng, vọng ra cả hành lang.
Họ đang cười vui vẻ thì bỗng cửa mở toang, một người đàn ông hơi thấp, nặng nề bước vào.
Vừa bước vào hắn liền nở nụ cười: “Anh cả Lôi, lâu lắm không gắp”
“Anh Báo… lâu rồi không gặp!” Anh cả Lôi đứng dậy nghênh tiếp.
Báo vừa cười vừa bước đến, ôm cả anh Lôi rất thân mật.
“Nghe nói là anh phát tài rồi?”
“Đâu có! Đủ nuôi sống anh em thôi!”
Họ cùng ngồi xuống. Báo liếc mắt nhìn An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần, nói
mát: “Ồ! Ở đâu ra hai trai đẹp thế này… Lẽ nào anh cũng theo trào lưu
nuôi trai bao sao?”
“Hai người anh em đắc lực của tôi đấy…”
Nghe thấy thế, tay An Dĩ Phong đang cầm chai rượu bỗng nắm chặt, Hàn Trạc
Thần lập tức nắm lấy tay hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Muốn ra tay, đợi lát nữa tìm chỗ không có người.”
“Không ai nhìn thấy thì em đánh hắn có ý nghĩa gì chứ?”
Hàn Trạc Thần buông tay, kéo vai An Dĩ Phong, cười nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”
“Trí nhớ của em không tốt!”
“Không sao.” Khóe miệng Hàn Trạc Thần cong lên. “Trí nhớ của anh tốt!”
An Dĩ Phong buông chai rượu. Một tên thuộc hạ của Báo chỉ vào Hàn Trạc
Thần, nói: “Anh Báo, anh nhìn thằng kia xem, có phải là hơi giống Tiểu
Hàn không?”
Báo ngẩng lên nhìn, vẻ mặt dửng dưng, rõ ràng đã quên mất Tiểu Hàn là ai. Anh cả Lôi cũng liếc nhìn, sắc mặt không hề biến
đổi, khoác vai Báo, nói: “Nào, anh em mình lâu lắm mới có dịp hội ngộ,
tối nay phải uống thật say. Mọi người cứ uống thoải mái, tôi mời…”
Rượu càng uống càng hưng phấn, người đẹp hát càng lúc càng say lòng người…
Hàn Trạc Thần đến ngồi cạnh tên thuộc hạ chừng ngoài bốn mươi vừa lên
tiếng lúc nãy, vui vẻ bắt chuyện: “Chào! Xưng hô thế nào nhỉ?”
“Anh Cường.”
“Anh chính là anh Cường?” Hàn Trạc Thần rót một cốc rượu đưa cho hắn ta. “Em nghe tên anh đã lâu rồi, nghe nói anh gia nhập xã hội đen đã hơn hai
mươi năm, mọi người đều