
đáp án —— Anh muốn em, người anh yêu chỉ có người phụ nữ pha cà phê chuyên cung cấp cà phê lâu dài cho anh, hơn nữa khi hôn cô ấy rất ngọt ngào, ôm vào rất thỏa mãn”.
Một lời tỏ tình cảm động xuất phát từ trong tim được nói ra từ một người đàn ông mạnh mẽ.
“Vu Phạm……..”. Lời tỏ tình này làm cô há mồm, hoảng sợ đưa mắt nhìn anh.
Bộ dạng này của cô nếu để cho người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng cô được một người ngoài hành tinh tỏ tình mất!
Vu Phạm giơ tay chặn lại lời mà cô sắp nói, tay của anh nắm lấy cằm cô, dựa gần sát vào cô. “Anh, Vu Phạm, cả đời này không có một người phụ nữ nào ngoài Chân Điềm Mật! Như vậy, em có hiểu không?”. Không phải tiếng gầm gừ giận dữ mà là giọng khàn khàn trầm thấp tràn đầy tình cảm rót vào tai cô. “Nói cho anh biết, em có hiểu không?”.
“Hiểu! Em hiểu rồi!”. Chân Điềm Mật cười rộ lên, gật đầu thật mạnh.
Nhìn cô cười lộ ra lúm đồng tiền thì những tức giận ở ngực anh cũng tiêu tan hết.
Vu Phạm thở dài, đau lòng cưng chiều, đưa mắt nhìn cô, khi cô vẫn còn gật đầu thì anh cúi người hôn xuống đôi môi hồng ngọt ngào như mật.
Bên trong phòng bệnh trình diễn tiết mục nụ hôn nóng bỏng, cho dù bị bác sĩ y tá đi xem bệnh, Vu Phạm cũng không để ý.
Ai bảo cô gái của anh hôn vào lại ngọt ngào như vậy làm anh không thể bỏ được. Mà hương vị ngọt ngào từ môi lan vào trong tim anh! Dưới tán cây cành lá tươi tốt có đặt vài bộ bàn ghế gỗ có phong cách điêu
khắc của đại sư điêu khắc Vu Phạm, đây là quán cà phê ngoài trời mới mở
bên trong “Phòng trưng bày tượng gỗ nghệ thuật Vu Phạm”, tên của tiệm cà phê này chính là —— “Quán cà phê Điềm Mật”.
Cà phê ở đây thơm
thuần, ngon miệng, có hương vị đặc biệt. Quán cà phê vừa được mở ra đã
được các du khách rất yêu thích, ngay cả nhân viên hay ông chủ lớn ở đây đều khen cà phê ở đây hết lời. Chỉ cần họ có thời gian rảnh rỗi thì
nhất định phải đến đây uống một tách cà phê cho đỡ thèm.
Nhưng mà những ngày gần đây, nhà nghệ thuật kiêm ông chủ lớn của phòng trưng bày nghệ thuật Vu Phạm không ngồi ở quán cà phê ngoài trời bởi vì anh đã
sang nước Đức tham gia triển lãm.
Theo báo chí viết triển lãm lần này khá thành công, nhận được rất nhiều lời khen, nghe nói có rất nhiều phòng trưng bày nghệ thuật ở các thành phố lớn mời anh về triển lãm,
điều kiện và thù lao cũng tương đối cao!
Những lời mời này Vu
Phạm giao toàn quyền cho phụ tá đồng hành Liễu Chức Nhân xử lý. Anh tin
rằng Liễu Chức Nhân sẽ sắp xếp tốt nhất cho anh.
Tất nhiên anh
cũng đã từng nhắc nhở cô trong vòng nửa năm tới đừng tìm việc đến cho
anh làm. Bởi vì anh muốn kết hôn với Chân Điềm Mật trong thời gian ngắn
nhất, sau đó họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật lãng mạn, sau khi trở lại anh còn muốn có thời gian cùng vợ hưởng cuộc sống tân hôn, cho đến khi hai
người đã thích ứng với cuộc sống đó anh mới chịu tái xuất giang hồ, chấp đao khắc gỗ.
Liễu Chức Nhân không muốn mất công việc nên đã sắp
xếp thời gian tám tháng cho ông chủ tự do sử dụng, vì vậy hôm nay Vu
Phạm vui vẻ rời khỏi nước Đức bay về Đài Bắc với người yêu. Về phần công việc dọn dẹp phía sau anh cứ giao cho Liễu Chức Nhân tự động xử lý.
Vu Phạm vừa xuống máy bay thì lập tức chạy xe về Đài Bắc.
Đến quán cà phê, giờ dùng cơm đã qua cho nên trong quán chỉ còn vài vị
khách, phục vụ ở tầng một cũng đang tụ tập trong quầy bar nói chuyện
phiếm.
“Hi, các em khỏe không, bà chủ của các em đâu? Tại sao anh không thấy cô ấy đâu?”. Thân hình cao lớn phong trần mệt mỏi bước vào
trong quán, anh hỏi một cô bé trong quầy bar hành tung của Chân Điềm
Mật.
“Chào ông chủ, bà chủ đang nghỉ ngơi trên tầng ba”.
Thân phân của Vu Phạm từ bạn trai của bà chủ trực tiếp thăng thành ông chủ,
bởi vì quán cà phê ở tầng một và tầng 2, tầng 3 đều là do Vu Phạm bỏ
tiền ra xây dựng. Còn tầng 2 là khu dùng cơm và tầng 3 là nơi dành riêng cho Chân Điềm Mật cũng đều do Vu Phạm ôm hết mọi việc.
Mặt khác, do sự kiên trì của Vu Phạm cho nên quán cà phê cũng thuê thêm vài
người, ngay cả phần tài vụ cũng có người quản lý riêng. Hiện tại đầy đủ
nhân viên cho nên Chân Điềm Mật cũng không có gì vướng bận, cô chỉ thỉnh thoảng đến xem quán một chút, phần lớn thời gian còn lại của cô sẽ ở
lại trên núi ở Nam Đầu. Có lẽ những ngày vừa rồi Vu Phạm ra khỏi nước tổ chức triển lãm cho nên cô mới về Đài Bắc.
“Tôi biết rồi”. Vu
Phạm khẽ mỉm cười, xoay người đi ra khỏi quán cà phê, đi lên một cầu
thang bên cạnh cửa, bước chân nhẹ nhàng đi lên tầng 3.
Móc chìa khóa mở cửa phòng, đi vào căn phòng ấm áp được trang hoàng bằng gỗ nhập khẩu.
Anh lướt qua phòng khách rộng rãi, đi đến cửa một gian phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khép hờ, ánh mắt bị bóng dáng đang nằm trên giường quyến rũ.
Anh nhẹ nhàng không tiếng động đi đến trước giường, cúi người xuống, ánh
mắt mê luyến nhìn khuôn mặt cô, sau đó ánh mắt anh mới chuyển qua đôi
môi mê người của cô.
“Điềm Mật ~~ em đang ngủ say à?”. Anh nâng
cái cằm xinh xắn của cô, cho cô một nụ hôn dịu dàng thâm tình. Khi hai
đôi môi tiếp xúc với nhau, anh cảm thấy tất cả mệt mỏi đường dài đã trải qua đều thành hư