Polly po-cket
Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323284

Bình chọn: 7.00/10/328 lượt.

Thành phố Yên Xuyên có một truyện xưa tích cũ, truyền rằng xưa kia thành phố này từng bị một vị tướng quân chiếm lĩnh, vị tướng quân này

cả đời chiến tích hiển hách lại chưa lập gia đình, sau khi chiếm được

thành phố, chàng đặt tên thành phố này theo tên người con gái mà mình

yêu nhất, nàng ta người đẹp nhất thành phố này. Hơn nữa điều này còn

biểu thị chàng đối với nữ tử này đời đời kiếp kiếp yêu thương, không là

nàng chàng cả đời không lấy, kiếp sau cũng phải cùng nàng ở cùng một

chỗ. Vì lẽ đó, cái tên Yên Xuyên này luôn được sử dụng cho đến ngày nay. Vô luận truyện xưa là thật hay giả, điều biến thành phố này nhiễm lên

một tầng mê ly mộng ảo, muôn hồng nghìn tía, không ít người đều mộ danh

(1) mà đến, họ tin rằng thành phố này là thành phố của tình yêu.

Những người yêu nhau rất thích đến thành phố này, dưới tàng cây

trăm năm tuổi cùng nhau tâm nguyện, hẹn ước tương lai tất cả như được

gửi gắm vào sợi dây đỏ treo trên cành cây cao, hay còn gọi là cây hẹn

ước.

Tại thành phố này, đâu đâu cũng có thể thấy nam nữ

si tình thể hiện tình yêu. Có thể là trên đường lớn vô tình gặp được

nhau, người thì vội cúi đầu, người thì vội vội vàng vàng đi tới. Cũng có thể là người đứng ở nhà ga chờ xe, vừa đúng người kia vội đuổi theo

tới, cùng nhau ngồi chung trên một chuyến xe. Lại có thể là trong lúc

đang ngắm nhìn phong cảnh, người ấy đang ngắm nhìn chính ngươi.

Mà chuyện cũ của anh và cô, xảy ra ngay tại thành phố này.

Trên cây hẹn ước cùng vô số sợi dây màu đỏ đón gió tung bay, mờ ảo như sương làm ta lạc lối.

Tại một khu biệt thự xa hoa. Bên ngoài có không ít xe số lượng sản xuất có hạn trên thế giới, được sắp xếp một cách thẳng hàng có quy củ

như dòng người đi đường không ai dám chen lấn. Bên trong biệt thự, như

nơi ở của thần tiên, kiến trúc như thế ngoại đào nguyên, phòng ở cũng

không tính là xa hoa, với thiết kế đặc biệt đơn giản từ cây trúc, cây

mây tinh xảo mà tao nhã, cửa sổ khi mở ra liền thấy một thảm cỏ lớn, pha đủ nét đặc sắc từ thiên nhiên. Giờ phút này, trên thảm cỏ một tiệc rượu ngoài trời đang diễn ra, nam tử vận tây trang đi giày da, nữ tử tao nhã bên bộ lễ phục dạ hội, khéo léo mĩm cười. Rượu đỏ sóng sánh trong sáng

thuần khiết, ví như kính lúp đem mỗi động tác cử chỉ nơi này cùng với ý

cười giống nhau phóng đại.

Bữa tiệc này là mừng nhị thiếu

gia nhà họ Lộ trở về, đơn giản cũng không phô trương, phàm là người nhận được thiệp mời đến đây dự tiệc cũng là người có không ít danh tiếng.

Hôm nay Lộ Thiểu Hành là nhân vật chính, sau khi mỉm cười chào hỏi qua

lại cùng với mấy vị thúc bá, liền tránh đi ở một góc khuất, cho dù có

không ít phụ nữ lại gần bắt chuyện, cũng bị anh hai ba câu đuổi đi. Chỉ

thấy anh đứng ở nơi đó, trong tay cầm một ly rượu đỏ, không ngừng đong

đưa. Cuối cùng đợi chất lỏng trong ly tĩnh lặng, xuyên qua ly rượu nhìn

người ở chỗ này. Khóe miệng hiện lên ý cười, thủy chung nhợt nhạt, không quá sâu sắc, cũng không đơn giản.

Đột nhiên sau lưng bị giấy ném trúng. Không cần quay đầu lại, anh cũng biết ai làm.

Thấy anh không quay đầu lại, người đứng ở trên ban công đại khái

cũng cảm thấy vô vị, tựa tiếu phi tiếu nhìn người đứng dưới. Nếu nhìn

kỹ, ánh mắt anh và Lộ Thiểu Hành rất giống nhau, nhưng đáng tiếc cách

thức biểu hiện ra ngoài bất đồng, Lộ Thiểu Hành tương đối hòa nhã hơn.

Lộ Thiểu Hành đặt xuống ly rượu, quay đầu lại, bộ dạng như xem

kịch vui hướng em họ Lộ Diệc Cảnh vẫy tay, ý bảo anh đi xuống. Lộ Diệc

Cảnh hơi sửng sốt, tuy rằng ngày thường anh đối với người anh hai này

cảm giác không được tốt lắm.

Nhưng chỉ có thể nghe lời, thuận tay bóp rụng một đóa hoa đang nở, chậm rì rì xuống dưới lầu.

Lộ Diệc Cảnh rất không nghiêm túc, tiêu sái đến bên cạnh Lộ Thiểu

Hành: "Anh hai, cuối cùng đã trở lại tổ quốc thân yêu, em đại diện nhân

dân cả nước hoan nghênh anh." Lộ Diệc Cảnh cười đến không có ý tốt, thân thể cũng xiêu vẹo, dù sao anh cũng không vòng vo, ai cũng biết vị thiếu gia nhà họ Lộ này không tầm thường, phản động lại cực đoan, ngoại trừ

hứng thú đối với rượu đỏ mỹ nữ, cái khác đều không thấy thú vị.

“Đều là người đã kết hôn, như thế nào còn bày ra bộ dạng này?”

Lộ Thiểu Hành đem Lộ Diệc Cảnh từ trên xuống dưới đánh giá một phen, “Một mình cậu đến?”

Lộ Diệc Cảnh tự nhiên sẽ hiểu người anh hai này đang trách cứ cái

gì, dưới tình huống như vậy, người nhà họ Giang điều nhìn thấy, tốt xấu

gì hai nhà Lộ - Giang cũng đã tính đến chuyện đám hỏi. Giang lão gia đem con gái duy nhất gả cho anh, hiển nhiên không thể quá nghiêm khắc với

đối phương, "Cô ấy ở chỗ chụp ảnh, em đã điện thoại, chính cô ấy nói sẽ

không đến." Đánh giá một chút nét mặt của Lộ Thiểu Hành, "Anh không tin, có thể chính mình gọi điện thoại cho cô ấy." Nói xong liền thật sự đưa

điện thoại.

Lộ Thiểu Hành nhàn nhạt liếc anh một cái, làm

Lộ Diệc Cảnh cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên. Cuộc đời Lộ Diệc

Cảnh sẽ không như Lộ Thiểu Hành và Lộ Ôn Thịnh, làm việc gì đều phải

nghe theo yêu cầu của cha mẹ, Lộ Ôn Thịnh khá hơn một chút, ít nhất

người ta cũng có dũng khí,