
, lúc này mới
nhìn về phía Lê Họa còn nằm ở trên giường.
Anh chuẩn bị trở về thành phố Yên Xuyên.
Lê Họa ngẩng đầu, có chút nghi hoặc đôi mắt mở to, hình như không hiểu được ý tứ của anh, "Anh nói cái gì?"
"Em liền ở lại nơi này." Không chuẩn bị cho cô trở lại Yên Xuyên.
"Có ý tứ gì?" Lê Họa nhíu mày nhìn anh.
"Em ở lại nơi này chơi vài ngày."
Chỉ là vài ngày sao?
"Anh nói cái gì?"
Biết cô nghe đã hiểu, anh nhếch miệng, ngồi ở đầu giường, sờ sờ đầu của cô. Sau đó cái gì cũng không nói, liền rời đi. Mà cô chỉ có thể nhìn
thấy bóng lưng của anh, còn có ánh mắt phức tạp lúc trước của anh. Cô
không biết anh chuẩn bị làm cái gì, với lại anh cũng không có dự định để cho cô tham dự.
Nhưng cô tin tưởng anh.
Có người hỏi, so với yêu còn sâu sắc hơn yêu chính là cái gì?
Đáp án nói rõ là tin tưởng.
Lộ Thiểu Hành mới xuống máy bay không có bao lâu, liền nhìn thấy Tô
Thiên Linh đứng cách đó không xa vẫy tay với anh. Bước chân Lộ Thiểu
Hành dừng lại, vẫn là đi về phía Tô Thiên Linh.
"Thế nào, tôi
làm hết phận sự chứ?" Trên mặt Tô Thiên Linh tràn đầy ý cười lấy lòng
nhìn Lộ Thiểu Hành, "Không phải là cảm thấy cảm động chứ? Tuy rằng loại
bạn gái làm hết phận sự giống tôi càng ngày càng ít, nhưng không cần có vẻ mặt 'Thụ sủng nhược kinh' như vậy."
Nói xong liền muốn kéo
cánh tay của Lộ Thiểu Hành, Lộ Thiểu Hành một bên hơi nắm lấy cánh tay,
Tô Thiên Linh không có lôi kéo, nhưng ý cười không có thay đổi, càng
thêm dùng sức kéo cánh tay của Lộ Thiểu Hành, "Tôi chỉ là đang giúp
anh."
Anh nhìn về phía Tô Thiên Linh chớp mắt, lập tức nhìn
thấy có vô số người xuất hiện ở sau cánh cửa, Lộ Thiểu Hành vẫn chưa
quay đầu lại xem là lén chụp ảnh hay là nhìn xem những người đó là ai,
đè thấp thanh âm, "Cô gọi tới?"
"Anh sao có thể coi trọng tôi
như vậy?" Tô Thiên Linh hừ một tiếng, "Chỉ là lộ ra một chút tin tức,
bọn họ sẽ không mời mà tới."
Lộ Thiểu Hành không có lộ ra vẻ
mặt gì, "Xem ra cô ẩn giấu rất kĩ." Truyền thông luôn đưa tin Tô Thiên
Mặc là người thông minh hơn người như thế nào, đối với vị nhị tiểu thư
này lại đưa tin rất ít.
"Như thế nào? Yêu thương tôi?" Tô Thiên Linh tự giễu cười cười, dù sao người khác cũng nhìn không thấy cố gắng
của cô, tất cả của cô, chỉ biết đem ánh mắt đặt lên trên người chị cô.
"Cô dự định di tình biệt luyến?" Lộ Thiểu Hành liếc mắt nhìn cô một cái.
Đàn ông thật sự là lạnh nhạt.
"Di tình biệt luyến cũng không cũng không sai, dù sao người đàn ông kia cho tới bây giờ cũng không để tôi ở trong lòng."
Lộ Thiểu Hành lấy ra chìa khóa xe, nghe nói như thế chăm chú nhìn Tô
Thiên Linh, "Ai cũng không ép cô làm nhiều như vậy vì anh ta."
"Quả nhiên đàn ông đều vô tình giống nhau."
"Đây không phải là kỳ vọng của phụ nữ sao?" Chẳng qua chỉ là hi vọng vợ của người đàn ông này, vừa hi vọng người đàn ông này đối với mình thâm
tình không dời, lại vừa hi vọng người đàn ông này đối với người khác
lãnh khốc vô tình.
"Được rồi, là như vậy." Tô Thiên Linh ngồi vào trong xe của Lộ Thiểu Hành, "Không ngại cùng đi ăn tối chứ?"
Sau khi Lộ Thiểu Hành đưa Tô Thiên Linh về nhà, mới trở lại khu biệt
thự 'khuynh thế'. Vừa bước vào cửa, liền bị Lộ Diệc Cảnh vẻ mặt khác
thường kéo đến một bên, "Bác trai và bác gái luôn không ngừng cãi nhau,
rất lợi hại, ngay cả chén đĩa cũng đập bể hết rồi, chứ đừng nói là những bình hoa quý báu trên lầu hai. . ."
Lộ Thiểu Hành gật gật đầu.
Lộ Diệc Cảnh cau mày, "Em nói, người cãi nhau chính là cha mẹ anh."
"Anh biết, em mới vừa nói qua."
"Vậy anh còn như vậy..." Vẻ mặt bình tĩnh.
Lộ Diệc Cảnh cũng cảm thấy nếu tổ chức một cuộc thi bình tĩnh, người
anh hai này, nhất định có thể giành được giải quán quân. Cho dù trời có
sập xuống, nhất định cũng có thể không chớp mắt nhìn.
"Anh cần phải như thế nào?" Anh buồn cười lắc đầu, vỗ vỗ bả vai của Lộ Diệc Cảnh.
Khi Lộ Diệc Cảnh đẩy ra cửa chính, người hầu đang thu dọn những mảnh vụn trên mặt đất.
"Nhị thiếu, các con một lát hãy đi vào, bây giờ... Ai." Dì Trương vẻ mặt đau khổ nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất.
Lộ Thiểu Hành chỉ đứng đó, không nói gì.
Dì Trương đi tới, "Nhị thiếu, cậu vẫn là đi an ủi phu nhân một chút đi, bà ấy bây giờ thật sự rất đau lòng."
Nhưng, dì Trương chưa có nói xong, Đường An An đã đứng ở trước lan can
lầu hai, ánh mắt sâu sắc nhìn đứa con trai này của mình, đôi mắt đỏ
bừng, vừa nhìn đã biết nhất định là vừa khóc. Chỉ là bây giờ Đường An An như trước đoan trang quyến rũ, khí chất hợp lòng người.
"Thiểu Hành, con đi lên."
Lộ Thiểu Hành trầm mặc không nói, nhìn thoáng qua giờ Đường An An,
chính mình một bộ dạng suy sụp như cũ. Đường An An thấy anh chậm rãi đi
tới, một chút ý cười cũng không có, trong lòng càng lạnh.
Lộ Thiểu Hành đi theo giờ Đường An An vào thư phòng.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã bị giáo huấn luôn luôn rất ít rất ít. Cho dù đã
bị giáo huấn, cũng là dưới tay của Lộ Chính Nhiên. Người mẹ này, gần như không có đánh mắng anh qua, cho tới bây giờ đều là lấy anh làm kiêu
ngạo. Nghĩ vậy một chút, đôi mắt của Lộ Thiểu Hành cũng có chút chua
xót. Cha mẹ nuô