Teya Salat
Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324315

Bình chọn: 10.00/10/431 lượt.

một chỗ, cô vươn tay,

quấn lấy cánh tay của anh, ánh mắt đem ánh mắt của anh nhìn chăm chú,

nhìn thấy chính mình trong con ngươi của anh, bỗng nhiên tươi cười như

hoa. Chân giống như một cái móc câu, liền quấn lấy thắt lưng của anh,

giống như cây nho gắt gao quấn quanh anh.

Vật cứng rắn nóng rực va chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, hơi hơi đè ép, làm cho cô càng thêm dùng sức nắm chặt lấy anh.

Tự nhiên muốn khóc, không phải khổ sở, đơn giản vì không thể trút ra hết nóng bỏng.

Mà động tác của anh, sau đó dịu đi, chỉ còn lại có mãnh liệt va chạm,

nhịp điệu càng lúc càng nhanh, không ngừng tra tấn điểm quan trọng của

cô.

"Lộ. . . Thiểu Hành. . ." Thanh âm của cô rời rạc thành mảnh nhỏ vang lên, hoà vào giữa tiếng thở gấp.

Anh ôm lấy thân thể mềm mại đến khó tin của cô, nhẹ nhàng cười, "Còn sớm. . ."

Cô đành phải ôm lấy anh, dù sao giờ phút này chỉ có anh, hoặc là dựa

vào, hoặc là ngã sấp xuống, làm người cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ.

Anh dừng một chút, liền ôm phía sau eo của đâm mạnh vài cái, cô lại kêu

ừm... a... a...., anh dường như cực kỳ thích thanh âm này, đi hai bước

liền đâm vào vài cái, ở chỗ kết hợp lẫn nhau tìm kiếm thân thể đồng cảm.

Đi tới một mặt tường, thân thể của cô bị kẹp giữa thân thể anh và

tường. Cô quá mức mềm mại, lực trên tay dần dần yếu đi, thân thể trượt

xuống dưới, anh ở phía sau mãnh liệt tiến vào, làm cho thân thể của cô

đang trượt xuống cố định lại. Tay anh ôm thật chặt chân của cô, làm cho

cô không ngừng đong đưa, lắc lư.

"Lộ. . . Thiểu Hành. . ." Cô lại nhịn không được khóc, không biết muốn nói gì, giống như có thứ gì đó từ trong cơ thể bung ra.

Phía sau anh càng dùng sức hơn nữa tiến vào, âm thanh kết hợp cùng một

chỗ truyền tới, kể cả tiếng khóc của cô, trở thành khúc nhạc khuyến

khích tốt nhất trong đấu của anh, làm cho anh không ngừng tra tấn cô.

Cuối cùng, một cỗ nhiệt lưu chảy vào trong cơ thể cô.

Anh dừng động tác lại, cô ở trước ngực cúi đầu khóc.

Hôn nước mắt của cô chảy xuống, cô chảy một giọt, anh liền hôn một giọt.

Hai mắt cô đẫm lệ nhìn chăm chú ánh mắt của anh.

Ánh mắt của anh, đặc biệt dứt khoát.

Phía dưới, lại bắt đầu kích thích, cô kinh ngạc mở to hai mắt.

Anh ôm lấy cô, cứ như vậy, hoà làm một thể hướng về phía thảm trải sàn, anh bị vây quanh giữa hai chân của cô, hình như chuyện xấu của anh làm rất tốt. Nắm lấy hai chân của cô, thắt lưng liền hết sức va chạm tiến

vào, một lần so với một lần mạnh hơn, một lần so với một lần nóng bỏng

hơn. Hai tay cô bắt không được điểm tựa, theo tốc độ của anh không ngừng đong đưa. Lay động trên mặt đất, đóa hoa trên thân thể chuyển thành màu đỏ bung ra đặc biệt rực rỡ.

Chất lỏng mềm mượt quấn quanh trên thân thể của hai người, dường như không thể tách rời lẫn nhau.

Cuối cùng, anh leo lên trên người cô, đem cô đặt ở dưới thân.

Ánh mắt sáng rực nhìn về phía cô.

Trong mắt của anh, không phải nhiệt liệt qua đi sau đó bình tĩnh, ngược lại có một tia bi thương xót xa.

Anh chỉ là nhìn cô, chỉ là nhìn.

Tay đã từ từ hướng về phía bụng của cô.

Thân thể của anh, cuối cùng vào giờ phút này, trở lên cứng ngắc.

Bụng, nơi đó có một vết sẹo. Lê Họa nằm ở nơi đó không dám di chuyển, nghe hô hấp lẫn nhau dần dần bình tĩnh lại, mà tay anh còn đang nhẹ nhàng xoa bụng của cô, tay xoa nhiều

lần. Cô nhìn trần nhà, rất nhiều đau đớn bất ngờ kéo đến, thân thể cũng

co rút. Lộ Thiểu Hành đã nhận ra cô có chút không đúng, đem kéo cô vào

trong trong ngực, trấn an, nhưng vẫn là không có mở miệng. Mà cô cũng

chỉ là cuộn lại ở trong ngực của anh. Một chút sau cảm giác được cô tốt

hơn, mới ôm lấy cô đi về phía nhà tắm.

Mồ hôi dính trên thân thể, rất dễ bị cảm.

Hai người tắm rửa xong, nằm ở trên giường, không nói một lời, có lẽ là

rất mệt mỏi, đều muốn toàn bộ thời gian cống hiến cho chu công.

Anh không có hỏi, mà cô cũng không có chủ động mở miệng.

Trời đã sáng, cô còn đang ngủ say, anh mở hai mắt. Có những người thích sáng sớm, bởi vì sáng sớm đại biểu cho một ngày mới, có vô hạn chờ

mong; có những người lại không thích sáng sớm, bởi vì sáng sớm tiêu biểu cho chính mình phải đi xử lý đủ kiểu phiền phức, có vô tận phiền muộn.

Có lẽ trước kia, anh hẳn là thuộc loại người trước, mà hiện tại. . . Anh nhìn thoáng qua Lê Họa còn nằm ở trên giường ngủ thật say, anh thuộc

loại người sau, hơn nữa đây là phiền phức thật lớn là anh tự tìm tới,

không thể trách người khác.

Nhẹ nhàng mặc quần áo, sau khi mặc tử tế, ý vị thâm trường ( ý tứ hàm xúc) nhìn cô một cái mới rời đi.

Không phải không muốn hỏi cô, chỉ là muốn nếu quyết định phải cùng một

chỗ, như vậy nên cho cô đủ tin tưởng, khiến cho cô có thể chủ động nói

với mình về chính cô. Không muốn bắt buộc hỏi cô, ở thời điểm cô không

muốn nói.

Ở bên ngoài Lộ Thiểu Hành luôn luôn là người lịch sự, cho dù là khi tâm tình không tốt, cũng có thể cười nhạt, nhưng mà hôm

nay anh không kiên nhẫn có lẽ là biểu hiện quá mức rõ ràng. Cấp dưới

tiến vào văn phòng báo cáo tốc độ nói chuyện trung bình là 1. 5 lần,

dường như tất cả đều có thể cảm nhận được ánh mắt t