
động, đây là lần đầu tiên Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn cười như vậy, ngây thơ mà thuần túy.
Nụ cười ở khóe miệng Tư Đồ
Cảnh Diễn từ từ ngưng đọng lại, con ngươi giống như hắc diệu thạch cũng
dần sắc bén lại, nụ cười càng phát ra yêu dị, trong mắt lộ ra mấy phần
châm chọc nói, “Hậu cung Giai Lệ Tam Thiên được Đế Vương sủng ái, không
phải là hạnh phúc, mà là độc dược trí mạng! Mẫu hậu lương thiện là thế,
như nhược là thế, sao chống lại mưu kế của những nữ nhân kia?!”
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch sâu hơn. Đúng vậy, hậu cung Giai Lệ Tam Thiên là nữ nhân được Đế Vương sủng ái, nếu lòng dạ không có vài phần thủ đoạn, làm sao có thể sống được lâu dài. Hậu cung này, Hoàng thất này, thứ không
thể chấp nhận được, chính là lương thiện và ngây thơ!
“Phụ vương
sủng ái một người, khiến tất cả nữ nhân trong hậu cung bất mãn. Họ muốn
mạng của mẫu phi ta. Không, đâu chỉ có mạng của mẫu phi ta?! Họ còn muốn mạng của ta, mạng của Cảnh Ngọc!” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn lộ ra mấy
phần ngoan độc, nụ cười nơi khóe miệng trở nên chua sót cùng giận dữ.
Thẩm Thiển Mạch vươn tay, nắm thật chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn. Bàn tay Tư Đồ
Cảnh Diễn không ấm áp như bình thường, giờ phút này tay hắn mang theo
băng giá lạnh thấu xương. Không biết là vì vừa rồi bị thương mất máu,
hay bởi vì tâm ma nổi lên.
Thẩm Thiển Mạch có thể cảm nhận Tư Đồ
Cảnh Diễn đang kiềm chế sự run rẩy của mình. Đó nhất định là một đoạn
quá khứ không thể nào chịu đựng nổi. Cứng rắn như Tư Đồ Cảnh Diễn cũng
biết run rẩy và lẩn trốn.
Tư Đồ Cảnh Diễn cảm nhận được nhiệt độ
từ bàn tay của Thẩm Thiển Mạch truyền tới, ánh mắt dần trong sáng lại,
gợi lên một nụ cười châm chọc mà dứt khoát, tiếp tục nói, “Họ cùng nhau
lập một cái bẫy, muốn đẩy mẫu phi ta vào chỗ chết. Mẫu phi vì không muốn liên lụy tới ta, cầm tay ta, cây đao trong tay ta đâm vào trái tim
nàng!”
Cảm xúc của Tư Đồ Cảnh Diễn có chút bất ổn, nỗi thống khổ
trong mắt cũng dần hiện rõ ra, Thẩm Thiển Mạch cơ hồ muốn gọi tên hắn
rồi lại im lặng, nhưng âm thanh của Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn tiếp tục.
“Khi đó, ta mới sáu tuổi, ta vùng vẫy không để cho thanh đao đâm vào mẫu
phi, nhưng sức lực của mẫu phi lớn đến kì lạ, ta cứ thế trơ mắt nhìn đao đâm vào tim mẫu phi, nhìn vẻ mặt đau đớn không nguôi của người, nhìn
máu tươi từ từ chảy ra, nhìn mẫu phi chết trước mặt ta! Mà cây đao giết
chết nàng, lại nằm trong tay ta! Là ta, là ta giết chết nàng!” Tâm tình
của Tư Đồ Cảnh Diễn bất định, giọng nói cực lực khống chế sự đau thương.
“Cảnh Diễn. Không phải vậy. Không phải như vậy.” Đôi tay Thẩm Thiển Mạch cầm
tay Tư Đồ Cảnh Diễn càng kiên định, con ngươi đen nhánh để lộ ra một cỗ
sức mạnh khó có thể diễn tả thành lời, nhìn chằm chằm Tư Đồ Cảnh Diễn,
làm hắn cảm thấy trái tim ấm áp. Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy Thẩm
Thiển Mạch, cằm gác lên bả vai nàng, bây giờ hắn giống như một đứa bé bị thương, giọng trầm thấp kể ra những uất ức mấy năm nay, “Lúc phụ vương
thấy cảnh tượng ấy, khiếp sợ nói không ra lời. Ta hiểu, phụ vương biết
mẫu phi bị hãm hại, nhưng ông ấy cũng bất lực, dù sao thế lực sau lưng
những thứ phi kia quá kinh người. Cho nên bắt đầu từ lúc đó, ta thề, ta
phải trở nên mạnh mẽ, ta không muốn giống như phụ vương, ngay cả nữ nhân mình yêu quý nhất cũng không bảo vệ được!”
“Cảnh Diễn, thiếp sẽ
không để chàng mất đi thiếp đâu.” Thẩm Thiển Mạch ôm lấy thân thể Tư Đồ
Cảnh Diễn, an tâm tựa vào trước ngực hắn.
“Mạch Nhi. Ta không cho phép bất kì kẻ nào mang nàng rời khỏi ta.” Lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn
mang theo sự ngông cuồng cùng chắc chắn, nhưng nhiều nhất, là thâm tình.
“Cảnh Ngọc khi đó mới hơn bốn tuổi, trơ mắt nhìn thấy tất cả, từ đó về sau,
hắn liền hận ta. Bất luận ta giải thích thế nào, hắn cũng không để ý đến ta. Phụ vương cũng vì cái chết của mẫu phi mà giận lây sang ta, lạnh
nhạt với ta. Những nữ nhân kia càng bỏ thêm đá xuống giếng, tìm mọi cách khi dễ ta. Khi đó, ta gần như ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngày qua
ngày, quả thật chẳng bằng con chó! Nhưng ta tự nói với mình, ta không
thể chết được! Ta muốn báo thù thay mẫu phi! Ta muốn có được thiên hạ
này! Ta muốn bọn chúng phải chịu những tổn thương ta đã từng chịu đựng,
ta muốn bọn chúng biết, ta không phải người bọn chúng có thể khinh
thường!” Lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo sự cứng rắn lạnh lùng.
“Nhưng mà, thiếp không nhớ Thiên Mạc có một vị hoàng tử tên là Tư Đồ Cảnh
Ngọc.” Thẩm Thiển Mạch nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nhắc tới cái tên Cảnh Ngọc
này nhiều lần, nhưng nàng chưa từng nghe tới cái tên này bao giờ, lần
này tới Thiên Mạc, hình như cũng chưa từng nhìn thấy vị vương gia này.
Nhìn dáng dấp, hắn phải là đệ đệ ruột của Tư Đồ Cảnh Diễn, không có lý nào nàng lại chưa từng nghe nói.
“Lúc bảy tuổi hắn đã chết rồi. Cũng chết trong tay ta.” Ánh mắt Tư Đồ Cảnh
Diễn thoáng qua một tia đau đớn, nụ cười nơi khóe miệng càng chua sót,
ngước mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, tự giễu nói, “Có phải rất buồn cười
không, người ta yêu thương nhất, người thân nhất của ta, đều chết trong
tay ta!”
“Cảnh Diễn.” Thẩm