
phụ thân của nàng, người có quyền hành khuynh triều, Thừa Tướng Thẩm Lăng Vân rất thương nàng, lại
có Nhị tỷ dịu dàng thiện lương, luôn bảo vệ nàng. Còn có tình nhân trong mộng của các nữ tử, Tam hoàng tử Thượng Quan Triệt đối với nàng sủng ái trăm chiều, thậm chí hứa hẹn cuộc đời này chỉ yêu một mình nàng, hậu
cung cũng không có tác dụng.
Khi đó nàng còn ngây ngốc cho rằng mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên thế giới, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười.
Mãi đến khi nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Thượng Quan Triệt, khi hắn đem độc
dược rót vào trong miệng nàng, nàng mới chân chính tỉnh ngộ, mình cũng
chỉ là một con cờ đáng thương.
Nàng không quên được màn tang lễ kia.
Nàng nhìn thấy phụ thân mà nàng kính yêu nhất, mang vẻ mặt khinh thường,
giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo nói, "Ngươi là cái đồ vô dụng, rõ ràng có
dung mạo tuyệt thế, nhưng vẫn không mê được tâm của hoàng thượng."
Nàng nhìn thấy Nhị tỷ, người mà nàng thích nhất, biểu lộ nụ cười vặn vẹo,
thần sắc cực kỳ hung dữ nói, "Thẩm Thiển Mạch, ngươi rốt cuộc chết rồi,
rốt cuộc chết rồi. Thật tốt quá."
Nàng nhìn thấy trượng phu mà
nàng yêu nhất, ôm vòng eo mảnh khảnh của nữ nhi đại tướng quân Diêu
Nhược Thấm, nhẹ nhàng hôn vành tai của nàng ta, cười nói, "Nữ nhân ngu
xuẩn, bộ dáng đẹp mắt thì có ích lợi gì, cho là trẫm sẽ thèm sao? Trẫm
vẫn là ưa thích Thấm nhi của trẫm thôi."
"Ken két" Trọng môn của
Tướng phủ chậm rãi được đẩy ra, thần sắc mơ màng của Thẩm Thiển Mạch
cũng dần dần được thu hồi, kể cả khí chất xuất trần cũng thu hồi.
Giờ phút này nhìn lại nàng, chẳng qua chỉ là một nữ tử có vẻ thùy mị bình
thường, trừ con ngươi linh động giảo hoạt kia, thì không có nửa phần đặc biệt.
"Lão gia phân phó, mở rộng cửa chính ra, nghênh đón Tam
tiểu thư." Quản gia vênh váo tự đắc chỉ huy bọn hạ nhân mở cửa xếp thành hàng, nhưng khi nói tới Tam tiểu thư Thẩm Thiển Mạch thì sắc mặt cũng
không có nửa phần tôn kính.
Trong lòng Thẩm Thiển Mạch rất rõ
ràng. Thật ra quản gia là người của Tam phu nhân Tô Lạc Nhạn, từ lâu đã
âm thầm léng phéng cùng Tô Lạc Nhạn.
"Tiểu thư nhà ta ở chỗ này,
còn không mau mau nghênh đón." Thiên Thiên nhìn thấy có người gác cổng,
lập tức hướng về phía quản gia hô.
"Ngươi là thứ gì mà dám ở chỗ
này kêu la? Cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào. Tiểu thư nhà ngươi là thứ gì?" Quản gia không nhìn thấy xe ngựa cho nên không biết
là Thẩm Thiển Mạch, hơn nữa nhìn dung mạo bình thường của Thẩm Thiển
Mạch, thấy thế nào cũng không có nửa phần bóng dáng của Tam tiểu thư.
"Ngươi mới là thứ gì? Tiểu thư nhà ta là Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng!"
Thiên Thiên tức giận nhìn quản gia, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch nói.
"Tùy tiện dùng người sơn dã đến giả mạo Tam tiểu thư? Tam tiểu thư nhà chúng ta quả thật ở lại núi rừng năm năm, nhưng cũng không phải tùy tiện có
thể giả mạo." Một giọng nói chanh chua truyền vào bên tai.
Người
nói là Thừa tướng Nhị phu nhân Doãn U Lan, cũng chính là đích nữ của
Thượng Thư Đại Nhân. Nàng ta cũng sắp ba mươi, mặc toàn thân tơ vàng
khảm theo chiều cao váy, trên người dày đặc son phấn, đôi mắt xếch,hẹp
dài cao ngạo nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch rất là xem thường.
"Đúng là, chẳng lẽ tùy tiện đưa một người sơn dã tới liền muốn từ gà rừng
biến thành Phượng Hoàng sao?" Nũ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh Doãn U Lan là đại tiểu thư phủ Thừa Tướng Thẩm Thiển Ngữ.
Tuy nàng là trưởng nữ, nhưng lại là thứ xuất, nên trong lòng cực kỳ hận đích nữ là Thẩm Thiển Mạch.
Dáng dấp của Thẩm Thiển Ngữ cùng Doãn U Lan rất giống nhau, mắt xếch hẹp
dài, bờ môi khắc bạc. Ngay cả tính tình cũng là mười đủ mười.
"Nhị nương cùng đại tỷ nói rất đúng. Gà rừng vĩnh viễn là gà rừng. Phượng
Hoàng vĩnh viễn là Phượng Hoàng. Đây là không có cách nào thay đổi." Mâu trung Thẩm Thiển Mạch hiện ra vẻ ôn hòa cùng ánh mắt vô hại, nhưng khóe miệng lại mang theo vài phần trêu chọc.
Nàng hiểu Doãn U Lan
cùng Thẩm Thiển Ngữ muốn hạ uy nàng, cố ý nói nàng là gà rừng sinh
trưởng ở giữa núi rừng, không được vào đại môn của phủ Thừa Tướng.
Mà câu trả lời của nàng cũng vừa đúng. Bất quá là nói cho Doãn U Lan cùng
Thẩm Thiển Ngữ biết, mặc dù năm năm này nàng đi lên núi tránh kiếp nạn,
nhưng nàng vẫn như cũ là Tướng phủ đích nữ, đây là điều không cách nào
thay đổi. Mà họ, vĩnh viễn chỉ là tiểu thiếp cùng thứ nữ.
Quả
nhiên, sắc mặt của Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ đại biến. Muốn mở
miệng nhục mạ Thẩm Thiển Mạch, nhưng lại không dám. Dù sao mới vừa rồi
bọn họ cũng chỉ là ỷ vào thân phận còn chưa tỏ rõ của Thẩm Thiển Mạch mà miệng lưỡi một chút thôi. Hiện giờ Thẩm Thiển Mạch cũng đã điểm ra thân phận của bọn họ, dĩ nhiên bọn họ cũng không dám nghi ngờ nàng không
phải là Tam tiểu thư của Tướng phủ.
"Muội muội trở lại sao?" Một âm thanh nhu nhược truyền vào bên tai.
Ngước mắt nhìn lại, người tới mặc một bộ xiêm y màu tím nhạt, bên hông thắt
đai lưng màu tím, đôi mắt đẹp đầy thâm tình nhìn nàng. Nếu không phải
đời trước thấy được bộ mặt thật của nàng ta, quả thật Thẩm Thiển Mạch
cũng sẽ bị hành động của Thẩm Thiển Tâm lừ