lợi dụng mỹ mạo của nàng để đạt được mục đích, đem nàng làm vật hy sinh, trượng phu lợi dụng quyền thế sau lưng nàng để leo lên đế vị,
sau đó một cước đá văng nàng.
Nàng hôm nay đã không còn là tiểu
cô nương đơn thuần đó rồi. Nhưng bây giờ nàng không thể cho bọn họ thấy
dáng vẻ chân thật của mình. Nàng muốn vào thời điểm bọn họ không phòng
bị, cho bọn họ một kích trí mạng.
"Không có tiếp tục học tập cầm
kỳ thi họa sao?" Trên mặt Thẩm Lăng Vân rõ ràng thoáng qua một tia không vui. Trong mắt là một bộ dáng phẫn nộ, ngay cả tài nghệ cũng không có.
Quả thật chính là phế vật! Nếu không phải nhà mẹ nàng có địa vị, hắn đã
đem nữ nhi vô dụng này đuổi ra khỏi cửa rồi.
"Cầm thì có thể
đánh. Những cái khác cũng không có học. Những thi từ ca phú khi còn bé
đều không nhớ nổi." Thẩm Thiển Mạch lộ ra dáng vẻ nhút nhát, nói thật
nhỏ.
Nhưng trong lòng thì cười lạnh một hồi. Cho dù nàng che giấu tuyệt thế dung nhan, lấy dáng vẻ, tư thái bình thường xuất hiện, phụ
thân của nàng cũng vẫn không muốn buông tha nàng.
"Như vậy a.
Được rồi, Mạch Nhi cũng mệt mỏi rồi, xuống nghỉ ngơi đi." Thẩm Lăng Vân
gần như đã không còn kiên nhẫn cùng Thẩm Thiển Mạch nói tiếp, làm bộ từ
ái sờ đầu Thẩm Thiển Mạch, rồi đuổi nàng rời đi.
"Vâng" Thẩm Thiển Mạch biểu hiện bộ dáng vâng lời, ngoan ngoãn rời khỏi đại sảnh của Tướng phủ, đi tới viện của mình.
Mấy năm nay, nàng cũng không sống ở trong núi, mà đi đến tổ chức thần bí nhất giang hồ, Ma Cung.
Trong tang lễ của mẫu thân, nàng gặp được cung chủ Ma Cung, cung chủ Ma Cung
là nghĩa huynh của mẫu thân nàng, hỏi nàng có nguyện ý theo hắn đi tập
võ hay không, kiếp trước nàng quả quyết cự tuyệt, thế nhưng đời này nàng lại chủ động yêu cầu đi theo cung chủ Ma Cung.
Bởi vì nàng cần
trở nên cường đại, cần nắm trong tay nhiều lực lượng, như vậy mới có thể làm cho những kẻ dối trá kia, những kẻ đã thương tổn nàng chịu đả kích
trầm trọng.
Dĩ nhiên, vì không để cho phụ thân nổi lòng phòng bị
với nàng, nàng kêu cung chủ Ma Cung nói cho phụ thân là nàng có kiếp
nạn, phải lên núi tĩnh dưỡng năm năm, mới có thể trở về Tướng phủ.
Phụ thân dĩ nhiên là không chịu. Nhưng khi cung chủ Ma Cung nói, kiếp nạn
này có thể sẽ khắc chết người thân, thì phụ thân nàng lập tức đồng ý.
Thật là một kẻ dối trá. Một khi nguy hại đến lợi ích của chính hắn thì cái
gì cũng có thể buông tha. Thân tình trong mắt hắn, chỉ sợ là không đáng
giá một đồng.
"Tiểu thư. Đại tỷ cùng Nhị nương của người thật
đáng ghét. Nhị tỷ thoạt nhìn dịu dàng, nhưng hình như cũng có địch ý
với tiểu thư. Chỉ có phụ thân đối với tiểu thư là tốt nhất." Thiên Thiên đi theo sau lưng Thẩm Thiển Mạch, nhỏ giọng nói.
"Thiên Thiên.
Có lúc nhìn như tốt nhất, ôn nhu nhất, mới là đáng sợ nhất. Bởi vì, ở
tại thời điểm em không phòng bị, hắn sẽ cho em một kích trí mạng." Thẩm
Thiển Mạch nhìn Thiên Thiên, nàng ấy vẫn còn là một tiểu cô nương đơn
thuần, làm sao có thể nhìn ra được tâm tư của Thẩm Lăng Vân.
"Tiểu thư, Thiên Thiên không hiểu." Thiên Thiên sờ đầu, lộ ra dáng vẻ không hiểu, chớp mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Ngày sau em sẽ rõ ràng thôi." Thẩm Thiển Mạch giống như tỷ tỷ sờ đầu Thiên Thiên, gương mặt lộ vẻ yêu thương.
"Cung chủ." Một bóng dáng màu xanh rơi vào viện của Thẩm Thiển Mạch, nhưng không có bất kỳ người nào phát hiện hắn đến.
"Có tra được lai lịch của Mị huyết lâu không?" Thẩm Thiển Mạch liếc mắt một cái liền đứng bên cạnh thanh y nam tử, trên người nàng tản ra khí chất
cao cao tại thượng, nhìn nàng bây giờ cùng cô gái ngây thơ vô hại mới
vừa rồi tựa như hai người.
"Sênh Ca vô năng." Nam tử kia một thân thanh y, ngũ quan tương khảm như được đao khắc, vẻ mặt cùng khí chất
đều lạnh lùng, cảm giác như chỉ cần đến gần một chút thì sẽ bị đóng
băng, nhưng thái độ đối với Thẩm Thiển Mạch thì cung kính khác thường.
"Thôi. Chắc hẳn Mị huyết lâu sẽ đến tìm ta." Thẩm Thiển Mạch giơ tay áo, ý bảo Sênh Ca có thể rời đi, khóe miệng giương lên nụ cười cân nhắc.
Sênh Ca là Tả Hộ Pháp của Ma Cung, đặc biệt phụ trách dò thăm tin tức cùng ám sát. Mà nàng, là cung chủ Ma Cung.
Người đời đều biết cung chủ Ma Cung là một công tử thanh nhã vô song nhưng
lại giết người không chớp mắt. Nhưng không ai biết, vị công tử này, lại
là Tướng môn đích nữ.
"Tiểu thư, lai lịch của Mị huyết lâu cũng
lớn quá nha." Thiên Thiên thấy Sênh Ca cũng không có điều tra được lai
lịch của Mị huyết lâu thì không thể không lên tiếng.
"Có thể cùng Ma Cung chạy song song trên giang hồ, sẽ đơn giản sao?" Vươn ngón tay
như bạch ngọc, nhẹ nhàng sờ chóp mũi Thiên Thiên, Thẩm Thiển Mạch cười
nói.
Đôi mắt đen tuyền để lộ ra một tia cân nhắc cùng giảo hoạt.
Chắc hẳn Mị huyết lâu cùng hoàng thất của Thiên Mạc, Lâm Vị có liên quan gì đây. Nếu không, cần gì phải tới Kỳ Nguyệt quốc đoạt vị. "Tức chết em rồi, tiểu thư." Giờ phút này gương mặt trắng nõn của Thiên
Thiên đỏ bừng cả lên, hai quả đấm nắm thật chặt, mặt tức giận bất bình.
"Làm sao vậy, ai khi dễ Thiên Thiên nhà ta rồi hả ?" Thẩm Thiển Mạch cưng chìu nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thiên Thiên.
T