
ẩm Thiển Ngữ đánh,
trong lòng tự nhiên rất là uất ức, nếu không phải tiểu thư liên tục phân phó không cho phép động võ, nàng đã sớm đối với Thẩm Thiển Ngữ không
khách khí.
"Tỷ đánh Thiên Thiên?" Ánh mắt từ trên gò má Thiên Thiên dời đi nhìn về
phía Thẩm Thiển Ngữ, ánh mắt thay đổi, lại cực kỳ cố gắng kiềm chế lửa
giận của mình.
"Đánh thì như thế nào?" Thẩm Thiển Ngữ thấy bộ
dạng Thẩm Thiển Mạch thì trong lòng sảng khoái, nàng không đánh được
Thẩm Thiển Mạch, thì đánh nha hoàn nàng ta, chính là không để cho nàng
ta tốt hơn!
"Tam muội, ta dầu gì cũng là một tiểu thư, đánh một
đứa nha hoàn cũng không coi là chuyện lớn gì." Thẩm Thiển Ngữ nhìn Thẩm
Thiển Mạch trầm mặc không nói lời nào, lại hả hê nhíu lông mày, nói.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Thẩm Thiển Ngữ, nhẹ nhàng nâng lên nụ cười nhạt, chỉ là sâu trong ánh mắt mang rét lạnh, "Thiên Thiên giống như là muội muội
ruột của muội, muội thật sự không đành lòng khi em ấy bị đánh, nhìn mặt
em ấy xưng phù thành như vậy, muội thấy vẫn là trước bôi thuốc cho em ấy đi, hôm nay cũng không thể bồi đại tỷ tán gẫu rồi."
"Vậy sao,
vậy ngày khác tỷ trở lại tìm muội muội." Thẩm Thiển Ngữ nhìn Thẩm Thiển
Mạch, lại nhìn một chút gò má Thiên Thiên sưng lên, giống như một con gà trống đấu thắng thật vui mừng mang theo một đoàn nha hoàn rời đi.
"Nha hoàn người khác ta không xen vào, tỷ dám đánh Thiên Thiên, sẽ phải trả
giá thật lớn!" Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch biến sắc lạnh lẽo nhìn về phía
bóng lưng Thẩm Thiển Ngữ nói.
"Thiên Thiên, mau cùng ta trở về
nhà. Ta giúp em bôi thuốc." Lúc Thẩm Thiển Mạch nhìn về phía Thiên Thiên thì con ngươi đen nhánh dần dần ít đi, tràn đầy đau lòng, "Em thật là
một nha đầu ngốc, ta bảo em không được phép động võ, cũng không có bảo
em đưa người ta khi dễ."
"Ôi. Vẫn là tiểu thư thương Thiên Thiên." Thiên Thiên lôi kéo tay Thẩm Thiển Mạch, gương mặt cảm động.
"Ngu Thiên Thiên, tiểu thư không thương em thì còn thương ai nữa." Thẩm
Thiển Mạch nhẹ nhàng sờ chop mũi Thiên Thiên, từ trong hành lý lấy ra
thánh dược trị ngoại thương thoa lên cho Thiên Thiên.
Nhìn gò má Thiên Thiên sưng lên thật cao, trong mắt Thẩm Thiển Mạch tràn đầy đau
lòng, sau đó ánh mắt chuyển thâm, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên
lạnh lùng.
"Tốt lắm tốt lắm, cũng đừng đứng lỳ ở đây nữa, đi
xuống đi!" Ban ngày Thẩm Thiển Ngữ đánh Thiên Thiên một cái tát, ở trước mặt Thẩm Thiển Mạch uy phong, trong lòng đang hả hê lắm, cho nên đã sớm liền đuổi người làm đi xuống nghỉ ngơi.
Nụ cười trên mặt nàng
đột nhiên cứng đờ, trước mắt xuất hiện một nam tử mang theo mặt nạ bằng
đồng xanh đáng sợ, nàng sợ đến độ muốn thét chói tai, nhưng người vừa
tới lại điểm nàng á huyệt, làm cho nàng muốn kêu cũng không kêu được.
"Bàn tay của tiểu thư tướng phủ thật đúng là da mịn thịt mềm." Giọng nói của nam tử từ mặt nạ bằng đồng xanh hạ truyền ra, mang theo một cỗ âm trầm
khiến Thẩm Thiển Ngữ cảm giác sợ hãi.
Con ngươi Thẩm Thiển Mạch
dưới mặt nạ bằng đồng xanh lạnh lẽo cực kỳ, chính là đôi tay này, hôm
nay lại dám đánh Thiên Thiên, nàng đã nói rồi, người tổn thương Thiên
Thiên cũng sẽ không có kết quả tốt. Nếu Thẩm Thiển Ngữ dám đánh Thiên
Thiên, như vậy, nàng liền phế đi tay của nàng ta!
Sắc mặt Thẩm Thiển Ngữ đột nhiên trở nên tái nhợt, nàng không thể tin nhìn
người tới, lại nhìn một chút tay của mình, trên mặt bởi vì đau đớn mà
nét mắt trở nên dữ tợn.
Nam tử mang mặt nạ bằng đồng xanh này thế
nhưng sống sờ sờ bẻ gảy tay của nàng! Nàng dầu gì cũng là tiểu thử của
tướng phủ, lúc nào thì chịu phạt đau đớn như vậy!
Nhìn Thẩm Thiển Ngữ bởi vì đau đớn mà ngất đi, trong mắt Thẩm Thiển Mạch lộ ra lạnh lẽo, "Xem ra trông khá mà không dùng được!"
"Tiểu thư, người đã đi đâu? Thuốc này của Tất lão đầu thật là hiệu nghiệm,
mới đắp lên không bao lâu thì đã bớt sưng." Trên mặt Thiên Thiên lộ ra
nụ cười ngọt ngào, con ngươi linh động lóe lên nét thiên chân trẻ con.
"Ta đi phế hai tay của Thẩm Thiển Ngữ!" Thẩm Thiển Mạch bình thản nói.
"Thuốc của Tất lão đầu cũng sắp hết rồi. Hai ngày nữa chúng ta lại đến chỗ Tất lão đầu ‘mượn’ một chút." Thẩm Thiển Mạch thấy chỗ sưng trên mặt Thiên
Thiên từ từ tản đi, mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong con ngươi còn để
lộ ra một tia giảo hoạt.
Nói là mượn, thật ra thì chính là trộm. Tất lão đầu là trang chủ Quái Y Sơn Trang, y thuật cao siêu, thuốc của lão vô luận là trị ngoại thương hay là trị nội thương , hiệu quả đều
rất tốt. Chỉ là Tất lão đầu của nặng hơn người, vì vậy thuốc của lão
thường đều là một thuốc nghìn vàng, con nhà nghèo dùng không nổi.
Kể từ khi Thẩm Thiển Mạch phát hiện Quái Y Sơn Trang thì liền thường đi
trộm thuốc. Một phần tự mình dùng, một phần đưa cho dân nghèo, còn có
một phần thì bảo thủ hạ Ma Cung phân phát đi bán giá cao cho phú
thương, dùng cái này kiếm tiền.
Tất lão đầu đối với thiếu chủ Ma Cung Thẩm Thiển Mạch giảo hoạt này vô cùng căm thù đến tận xương tuỷ.
Bất đắc dĩ Thẩm Thiển Mạch võ công cao siêu, khinh công càng thêm vô
song, Tất lão đầu chưa từng bắt được Thẩm Thiển Mạch.
"Hay quá. Em vừa ngh