
lộ ra sợ hãi, "Tiểu nữ không biết, tiểu nữ đột nhiên bị đánh ngất xỉu, sau đó thì cái gì cũng không biết!"
"Nói như vậy, là có người bắt thái tử đi? !" Thẩm Lăng Vân cau mày, lúc này lại có ai muốn bắt đi thái tử chứ?
Tam hoàng tử cùng Bát hoàng tử cũng rất có thể. Nhưng ai cũng không muốn sẽ bước tới bước này, phải biết nếu bị đối phương nắm được cán, cũng rất
có khả năng sẽ vạn kiếp bất phục.die»ndٿanl«equ»yd«on
Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên đi theo Thẩm Lăng Vân trở về phủ. Dọc theo
đường đi Thẩm Lăng Vân cũng không nói chuyện, Thẩm Thiển Mạch cũng không tự tìm mất mặt.
"Tiểu thư, sao mà người lâu như vậy mới đến!
Thiên Thiên cũng sắp ngủ gục rồi á." Vừa về tới tiểu viện của mình, bộ
dáng của Thiên Thiên liền thay đổi, nơi nào còn có dáng vẻ bị giật mình
quá độ.
"Trên đường gặp phải một người, thời gian hơi chậm trể chút." Vẻ mặt Thẩm
Thiển Mạch có chút hoảng hốt, không khỏi nghĩ tới Mị huyết, nhớ tới ánh
mắt nghiêm túc của hắn, dáng tươi cười tà mị, còn có giọng điệu bá đạo.
"Tiểu thư, tiểu thư?" Thiên Thiên thấy Thẩm Thiển Mạch mất hồn, không khỏi
đưa tay ở trước mặt nàng quơ quơ, tiểu thư đây là thế nào, sao lại mất
hồn như vậy?
"Không có việc gì. Nhưng mà kỹ thuật diễn của Thiên
Thiên nhà chúng ta ngược lại rất là có tiến bộ nha." Thẩm Thiển Mạch
nâng lên nụ cười vui đùa, gật đầu một cái nhìn Thiên Thiên, cười nói.
"Đó là đương nhiên. Ngay cả lão gia cũng bị Thiên Thiên lừa gạt đấy." Khuôn mặt Thiên Thiên hả hê nhìn Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt chớp chớp, hình như là đang đợi phần thưởng của Thẩm Thiển Mạch.
"Vậy về sau ta cũng không cần phải gọi ngươi là Thiên Thiên ngốc nữa rồi." Thẩm Thiển Mạch
nhìn dáng vẻ đáng yêu của Thiên Thiên, trong lòng không khỏi ấm áp,
những năm gần đây, may nhờ có Thiên Thiên vẫn hầu ở bên cạnh nàng.
"Không sao, Thiên Thiên hiểu rõ tiểu thư chỉ là đau lòng Thiên Thiên." Thiên
Thiên thân mật kéo tay Thẩm Thiển Mạch, cười hì hì tựa vào trên vai Thẩm Thiển Mạch, trong mắt là sự hồn nhiên cùng cảm kích.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Thiên Thiên, rất nhanh chúng ta đã có thể trở về Ma Cung rồi, vui không?"
Thẩm Thiển Mạch ngắt lỗ mũi Thiên Thiên, thái tử vừa chết, chuyện đoạt
vị cũng sẽ nhanh chóng diễn ra, rất nhanh tất cả đã có thể kết thúc.die»ndٿanl«equ»yd«on
Nhưng khi nghĩ đến phải trở về Ma Cung, thế nhưng nàng lại không còn được vui vẻ như ban đầu, giống như có thứ gì đó ràng buộc nàng vậy.
"Có
thật không, thật tốt quá!" Nhưng tính tình Thiên Thiên vẫn giống như một đứa trẻ, vừa nghe nói có thể rời khỏi cái chỗ dối trá này, liền lập tức vui vẻ nhảy lên. "Thiển Tâm, Bát hoàng tử tới cầu hôn rồi!" Thẩm Lăng Vân nở nụ cười vui mừng. Nhưng hắn vui
mừng không phải bởi vì nữ nhi của mình tìm được một vị hôn phu tốt, mà
bởi vì quyền thế của hắn lại tiến thêm được một bước vững chắc.
"Thật không phụ thân?" Con ngươi của Thẩm Thiển Tâm lộ ra mấy phần vui sướng, Bát hoàng tử tới cầu hôn, nàng rốt cuộc có thể trở thành vương phi rồi. Nếu ngày sau Bát hoàng tử làm hoàng thượng, vậy thì mình sẽ trở thành
mẫu nghi thiên hạ.
Mặc dù là người luôn biết tự kiềm chế,nhưng khi nghĩ tới đó, Thẩm Thiển Tâm cũng lộ ra vài phần đắc ý.
"Thừa Tướng đại nhân." Thượng Quan Cẩn mặc áo choàng đen, làm nổi bật lên vẻ
uy vũ bất phàm của hắn. Tuy khóe miệng hắn đang mỉm cười, nhưng vẫn mang nét lạnh lùng.
"Bát hoàng tử tới phủ, không biết có gì phân
phó?" Trong lòng Thẩm Lăng Vân biết rất rõ ý đồ của Thượng Quan Cẩn,
nhưng vẫn làm ra vẻ không biết hỏi.
"Từ sau lần nhìn thấy Nhị
tiểu thư hiến vũ ở Bách gia yến thì ta luôn nhớ mãi không quên. Cho nên
đặc biệt đến phủ cầu hôn, hy vọng có thể cưới Nhị tiểu thư làm chính phi của ta." Thượng Quan Cẩn nở nụ cười nhìn về phía Thẩm Lăng Vân. Lão hồ
ly này, đã biết rõ còn cố hỏi.
"Thiển Tâm có thể được Bát hoàng
tử ưu ái là phúc khí của nàng. Người đâu, đi gọi Thiển Tâm tới đây."
Thời điểm Thẩm Lăng Vân nghe được hai chữ chính phi thì chân mày hoàn
toàn giãn ra, lúc này cũng bày ra nụ cười hài lòng.
Thẩm Thiển
Tâm đang núp ở ngoài cửa nghe lén, lúc nghe được hai chữ chính phi thì
buông lỏng ống tay áo đang siết chặt, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Là chính phi. Là chính phi của Bát hoàng tử. Nàng rốt cuộc có thể thoát khỏi thân phận thứ nữ ghê tởm này rồi.
Thẩm Thiển Tâm chỉnh sửa y phục một chút, trên mặt mang theo nụ cười đúng
mực, đoan trang hiền thục đi vào thư phòng của Thẩm Lăng Vân.
"Thiển Tâm." Thượng Quan Cẩn nhìn thấy Thẩm Thiển Tâm, lập tức lộ ra nụ cười
dịu dàng, trong mắt cũng toát ra thâm tình, nhưng sau vẻ thâm tình đó là sự tính toán.
Núp trong bóng tối, Thẩm Thiển Mạch nhìn thấy tất cả, khóe miệng nâng lên nụ cười châm chọc.
Hoàng tử trong hoàng thất quả nhiên đều là cao thủ diễn trò. Giả bộ thâm tình thật là giống nhau, cũng là nụ cười dịu dàng như vậy, ánh mắt thâm tình như vậy, nhưng đằng sau sự dịu dàng và thâm tình đó lại là tính toán
cùng âm mưu.
"Bát hoàng tử." Thẩm Thiển Tâm lộ ra nụ cười thẹn
thùng, có chút ngượng ngùng nhìn Thượng Quan Cẩn. Nàng gả cho Thượng
Quan Cẩn, tuy nói là vì qu