Nữ Phụ Là Vô Tội

Nữ Phụ Là Vô Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326322

Bình chọn: 7.5.00/10/632 lượt.

mặc dù đại đa số mọi người đều ủng hộ Động Trù, dù nói thế nào thì mười lăm năm trước cung Côn Luân cũng là môn phái chịu hy sinh lớn nhất trong cuộc chiến với hoang mạc, chỉ có duy nhất một phái là không đồng ý nên Động Trù không thể danh chính ngôn thuận lên chức Minh Chủ, may mắn là bệnh tình của Động Trù không bị ai phát hiện, nếu không cung Côn Luân lại càng có thêm lý do để thay hắn.

"Nhị bá phụ, tin tức ta đã đưa đi." Kiển Điệp vào nhà báo lại nói.

Động Trù đang ngồi ngoài cửa sổ uống rượu, gật đầu một cái tỏ vẻ đã nghe được.

"Nhị bá phụ, ta có một vấn đề muốn hỏi." Kiển Điệp nháy mắt nói.

"Hỏi đi."

"Nếu vị cao nhân kia là bằng hữu của người, tại sao không trực tiếp giới thiệu cho cô cô? Mẹ nói bằng hữu của ngươi rất kỳ quái, nếu cô cô muốn gặp hắn nhất định rất khó khăn." Kiển Điệp nói.

Động Trù trầm ngâm trong chốc lat, thở dài nói: "Sư muội là người rất cực đoan, hơn nữa............" Việc nghi ngờ Tiết Tình kết cầu với Minh Vực không thể nói trước mặt Kiển Điệp nên chỉ nói: "Nếu nàng không muốn bị cuốn vào tranh đấu của liên minh Võ Lâm, thì có thể coi như mọi việc chưa từng xảy ra, nhưng nếu nàng có lòng giúp đỡ, chuyện này nhất định không làm khó được nàng."

"Nhị bá phụ, Thiền Không phương trượng thật sự sẽ truyền Dịch Cân Kinh cho cô cô sao? Mẹ nói Thiền Không phương trượng là người mà so với con lừa già ngu ngốc còn đáng ghét hơn."

".........Mẹ ngươi có mộ không?" Động Trù mong đợi hỏi.

"Mẹ nói, khi còn sống nàng gây thù chuốc oán quá nhiều, khó tránh được sau khi chết sẽ có người dùng roi đánh cả thi thể nên bảo ta đem cha và nàng đốt thành tro cốt hòa cùng rồi rải trong bão cát hoang mạc, như vậy nàng và cha có thể cùng nhau tiếu ngạo giang hồ."

Động Trù lộ ra nụ cười: "Ta thật sự hâm mộ cha ngươi, mặc dù sinh mệnh không dài, nhưng những gì muốn làm đều đã làm được, chờ sau khi ta chết đi rồi nhất định đến cả phần mộ của ta sư tỷ cũng sẽ không muốn nhìn thấy."

Kiển Điệp cầm lấy bàn tay khô héo của Động Trù: "Có người sống vô ích trăm năm cuối cùng cũng chỉ là cái xác không hồn, ở hoang mạc có một loại cỏ chỉ nở ba bông, mỗi năm chỉ nở trong một ngày, sau ngày đó sẽ có một mầm móng khác bắt đầu sinh trưởng giữa sườn núi, cho dù chỉ có một ngày, cũng không cách nào xóa sạch được vẻ đẹp của chúng trong một ngày đó."

Động Trù cười cười, sờ đầu Kiển Điệp: "Không ngờ đến người hiểu ta nhất lại là một tiểu nha đầu như vậy."

Nhớ đến danh hiệu đã từng đoạt được trên giang hồ "Ngọc Diện kiếm khách", các hiệp khách thì khen võ công hắn cao cường, còn các hiệp nữ thì khen hắn phong lưu phóng khoáng, không kiềm chế được kiêu ngạo, tư tưởng cao ngất tận mây xanh.

"Đến hoang mạc đi, dù sao ta cũng sẽ nhất trí đứng lên cùng Trung Nguyên chống lại hoang mạc, đến lúc đó ngươi hãy theo mụ la sát kia quay về phái Linh Vũ." Mười năm trước, đây là lời Liễu Tứ Thư nói với Động Trù trước khi đi.

"Căn bệnh lâu năm trong cơ thể sao có thể đấu lại ông trời?" Đây cũng chính là lời cuối cùng của sư phụ Động Trù cũng là chưởng môn tiền nhiệm của phái Linh Vũ nói.

Căn bệnh lâu năm trong cơ thể cũng muốn đấu lại ông trời cũng không bằng niềm tin của bàn một thiếu nữ truyền vào.

Tiếp tục bị nhốt trong phòng Tiết Tình bắt đầu phỏng đoán tình hình thực tế của mình, tập hô hấp với chồi non, quả nhiên có một luồng khí bắt đầu khởi động bên trong người, giống như thực vật đang vận chuyển chất dinh dưỡng, có thể thúc giục nó ở trong người, Diêm Minh am hiểu nhất chính là lấy tốc độ cực nhanh rồi dùng nội lực truyền đến các khớp xương làm cho sức mạnh ở các huyệt vị tăng lên một cách đột biến, kiếm pháp mà Động Trù truyền cho Lưu Huỳnh thì lại là đưa nội lực phát ra bên ngoài cơ thể, đó cũng chỉ là suy nghĩ ở trong đầu, để có thể thật sự sử dụng đến thì điểm nội lực trong cơ thể kia cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, tu luyện nội công vô cùng tối tăm khó hiểu, cho nên nội lực mới có vẻ trân quý như thế, dường như cánh cửa này đã mổ xẻ một cơ thể con người ra, có thể trực tiếp thấy cơ thể vận hành một cách mạch lạc.

"Con lừa ngốc, ngay cả khi ngươi làm chuyện tốt cũng khiến người khác ghét như vậy sao?" Tiết Tình rất muốn hỏi Thiền Không phương trượng còn đang ngồi gõ mõ ngoài cửa kia.

"A di đà Phật, Phật pháp là phải có duyên, Yêu Tinh thí chủ đối với Phật vừa hữu duyên lại vừa vô duyên, lão nạp chưa từng làm gì cả." Thiền Không phương trượng phụ họa theo tiếng mõ trả lời.

"Tùy ngươi nói thế nào, con lừa ngốc dù sao cũng cám ơn ngươi." Tiết Tình nói.

Thiền Không phương trượng tiếp tục im lặng gõ mõ không nói gì, để Tiết Tình đến Thiếu Lâm tự cũng không phải chủ ý của hắn mà là bị người khác gài bẫy, đưa Tiết Tình và Lưu Huỳnh đến Thiếu Lâm tự, có vẻ giống với nhờ vả hơn, Động Trù lão đệ, quả nhiên ngươi đã biến nơi Phật môn thanh tịnh thành nơi giữ trẻ rồi.

Tiết Tình luôn ngây ngô ở trong phòng, đối với thời gian bên ngoài trở nên mơ hồ, đối với tình cảnh hiện tại của mình lại cảm thấy uất ức, nhưng lại mừng rỡ khi nắm trong tay được nội lực, hiện tại chỉ mong Thiền Không phương trượng sẽ tuân thủ l


Old school Swatch Watches