
y." Đệ tử cười nói, cảm giác nụ cười này có chút mập mờ.
Linh Vũ sơn bởi vì có linh khí, nên 4 mùa đều là mùa xuân, hoa nở chim bay, qua tiết Trung thu, những nơi khác đều có dấu hiệu hơi lạnh vào thu, nơi này vẫn là một mảnh ánh nắng tươi sáng, hơn nữa có chút quá quyến rũ, càng lên đỉnh núi cách mặt trời càng gần, cố tình muốn nhìn đường thì phải hướng nhìn mặt trời, ánh mặt trời đâm vào mắt Tiết Tình làm nàng mở không ra.
Ống tay áo trắng như tuyết cản bớt ánh mặt trời chiếu trên đầu Tiết Tình, Lưu Huỳnh để nửa cánh tay, dùng tay áo che gò má Tiết Tình, vừa đúng che hết ánh mặt trời chiếu gay gắt trên mặt Tiết Tình.
Tiết Tình hơi ngẩn ra, chưa bao giờ có người đối với nàng làm hành động như vậy, tinh tế che chở, giống như đang chăm sóc thực vật nhà kín, nàng là Tiết Tình khi chen xe buýt thì gặp phật sát phật gặp thần sát thần, nàng một chút cũng không mềm mại, nhưng chỉ là một chút xíu dịu dàng như vậy, để cho nàng không biết làm thế nào, đành chăm chú cúi đầu chạy đi, giống như đang cùng ai đó tranh đấu.
Bởi vì Tiết Tình đi khá nhanh, Lưu Huỳnh cùng đệ tử phải dùng khinh công mới có thể đuổi theo, ba người rất nhanh đến đỉnh núi. Tiết Tình cảm thán một tiếng, vẫn là có nhà thật tốt, nhìn những mái ngói hồng gạch xanh san sát nhau khá giống phong cách Tây Âu, có giường mềm mại còn có phòng ăn đầy đủ các món ăn ngon, rốt cuộc không cần ở rừng cây. Chuyện đầu tiên khi trở về nên làm là đi thỉnh an Phương Vân, Tiết Tình đem bọc hành lý giao cho Lưu Huỳnh mang về phòng, chính mình tự đến thư phòng tìm Phương Vân.
Tôn Phóng đang đứng canh ở cửa phòng, thấy Tiết Tình cực kỳ ngạc nhiên: "Sư phụ nói sư thúc sẽ trở về, quả nhiên là trở về rồi."
Tiết Tình bụng đầy nghi ngờ, Phương Vân sẽ không cũng bị xuyên không rồi chưa, biết trước không phải là đặc quyền của nữ xuyên qua a, không được, một bài viết văn có nàng mở một bàn tay vàng là đủ rồi. Đẩy cửa ra, Tiết Tình mới vừa vượt qua cánh cửa liền dừng ở giữa không trung, chân cứng đờ lại, trong phòng Phương Vân còn có khách, người nọ lại chính là nhân tài tiêu biển, mặc trường bào phẩm xanh thêu hoa văn Kỳ Lân thánh thú, bên hông giặt một thanh Lưu Kim trường kiếm anh khí bức người, cả người tản ra khí phách cương trực.
"Hả, thật đúng lúc a, Tiêu Các chủ, ngươi cũng ở đây." Tiết Tình há to thành cái trứng, nói.
"Tiết Tình sư thúc." Tiêu Quy Ứng hơi hành lễ.
"Ha ha ha, Tôn Phóng, ta nói như thế nào, Tinh nhi nàng qua hai ngày nhất định trở lại." Phương Vân cười nói, bộ dạng như mọi chuyện đều biết được.
"Quả như sư phụ dự đoán." Tôn Phóng cười đáp.
"Sư tỷ, này. . . . . . Chuyện gì xảy ra?" Tiết Tình hoàn toàn sửng sốt.
"Tiêu Các chủ, sư muội của ta đây thật rất thưởng thức ngươi, lần này ngươi tới Linh Vũ phái, ta đoán nàng vì muốn gặp ngươi nên nhất định liề trở lại, nếu không bằng nàng ấy sẽ đi rong chơi chừng đến ngày tháng năm nào mời về đấy." Phương Vân cười nói với Tiêu Quy Ứng.
Lúc này không chỉ có Tiết Tình thất thần, ngay cảTiêu Quy Ứng cũng sửng sốt, ở Nga Mi Sơn lần đầu tiên gặp Tiết Tình lúc đó thấy thái độ Tiết Tình cũng không tốt, Tiêu Quy Ứng thật sự không nghĩ ra "thưởng thức" trong miệng Phương Vân từ đâu mà đến, nếu như cái loại biểu hiện đó gọi là thưởng thức, chỉ có thể nói Tiết Tình sư thúc thưởng thức "rất đặc biệt" . Tiết Tình thật muốn khạc ra máu, nhìn lại Phương Vân, một câu nói của sư tỷ bao hàm tràn đầy vu oan cùng phỉ báng, nàng thưởng thức Tiêu Quy Ứng? Quả thật là chuyện cười, thưởng thức hắn chặt đầu nàng sao? Nàng ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ hả ? Chuyện cười quá khủng, thật đi chơi mà đến nỗi khóc không ra nước mắt, một ngã ba hai con đường, nàng đi đầu nào cũng có thể đụng phải nam chủ cuồng giết người, không những vậy chính mình nhiều lúc bị hắn bộc phát sủng hạnh nữa.
"Sư tỷ hiểu lầm, ta đối với Tiêu Các chủ hắn. . . . . ." Tiết Tình cắn rách khoang miệng cũng nghĩ không ra lời để nói, ghét Tiêu Quy Ứng? Dĩ nhiên không thể nói như vậy, ngộ nhỡ người ta thật lên làm Võ Lâm Minh Chủ, đây không phải là đắc tội quyền quý này.
"Cái đứa bé này, bình thường miệng lưỡi bén nhọn, đến trước mặt Tiêu Các chủ nói cũng nói không được, tới đây ngồi xuống trước, Tiêu Các chủ lần này tới có chính sự, Tôn Phóng ngươi ra ngoài canh chừng." Phương Vân không nói gì liền kéo Tiết Tình ngồi xuống, Tiết Tình khóc không ra nước mắt, sư tỷ người có thể chớ làm loạn thêm hay không, Tiêu Quy Ứng hắn là đào hoa của nữ chủ, giành Diêm Minh là đã bị chém đầu, nếu là ngay cả nam phụ cũng giành, sợ rằng không còn toàn thây.
"Dạ, đệ tử biết." Tôn Phóng ứng tiếng rời khỏi phòng, đem cửa phòng đóng thật chặt.
Làm cho rất thần bí, chỉ là Tiết Tình đã đại khái đoán được chuyện gì, Tiêu Quy Ứng trong khoảng thời gian này bôn ba không chuyện gì khác ngoài hai chuyện: Tây Lân các cùng Võ Lâm minh. Trên đường về không có nghe nói Tây Lân các có hành động gì, không phải Tây Lân các, vậy đó chính là Võ Lâm minh rồi, Tiết Tình lập tức ngồi đoan chính, vễnh tai, Võ Lâm minh là chủ đề khiến nàng cảm thấy hứng thú nhất, ngày Tiêu Quy Ứng lên làm Võ Lâm Minh C