Disneyland 1972 Love the old s
Nữ Phụ Là Vô Tội

Nữ Phụ Là Vô Tội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325924

Bình chọn: 8.00/10/592 lượt.

lời đồn.

"Năm tháng như một thanh đao giết heo." Tiết Tình chỉ có thể giải thích như vậy.

"Những cái khác không nói, sư muội, nhanh lên, trước tiên đưa bạc cho ta, còn không trả tiền thì bà chủ sẽ đem bán thanh kiếm của ta".

"Sư phụ! Người mang "Tố Vấn" thế chấp cho quán rượu?" Lần đầu tiên Tiết Tình thấy trong giọng nói của Lưu Huỳnh mang theo cảm xúc không tốt như vậy.

Động Trù quay sang vỗ một cái vào bả vai Lưu Huỳnh trấn an: "Đừng có làm tiểu bối sợ hãi, vi sư mang cái này đi chuộc." Vừa nói vừa cầm lấy túi tiền Tiết Tình đưa, tông cửa xông ra.

"Ta không thể tin được, sư phụ có thể đem thế chấp "tố vấn" để đổi lấy rượu" Động Trù đi rồi mà Lưu Huỳnh vẫn còn đang lẩm bẩm một mình.

"Tố Vấn" là cái gì vậy? Sau lần tẩu hỏa nhập ma đầu ta có chút không được tốt." Tiết Tình giả bộ xoa đầu tò mò hỏi, thứ có thể khiến cho Lưu Huỳnh chú ý thật ra không có nhiều lắm.

Không cần Lưu Huỳnh mở miệng, Kiển Điệp đã nhanh nhẹn trả lời: "Điều này cháu biết, cha đã nói với cháu, ngoài hình dáng và võ công của Nhị bá phụ làm cho cha vô cùng kính nể, còn có một thanh bội kiếm cũng khiến cha rất hâm mộ, thanh kiếm đó là của một cố nhân, và người lợi hại đó đã đưa kiếm cho Nhị bá phụ, ngay cả Đoạn kiếm sơn trang cũng không ngớt lời khen ngợi đó là thanh kiếm tốt tuyệt thế."

Tiết Tình vẫn nghe không hiểu, hơn nữa nàng không bao giờ.........muốn tin tưởng lời nói của cha Kiển Điệp nữa!

Lưu Huỳnh giải thích kỹ lưỡng hơn: "Tên tuổi nổi ngang với Đoạn Kiếm sơn trang là bộ tộc Nhất Hồ, chủ nhân tiền nhiệm của bộ tộc này đã để lại thanh kiếm cho sư phụ, dùng ngọc trắng hiếm thấy tạo ra, toàn thân đều trắng bóng, cho nên mới gọi là "Tố Vấn", khi người đó chết thanh kiếm này vẫn chưa hoàn thành, sau đó sư phụ đã cố gắng tìm nhiều người tay nghề giỏi để hoàn thành thanh kiếm, nhưng vì thân kiếm cực kì vững chắc, không có một công cụ nào có thể để lại dấu trên vết trên nó, cho nên đến tận bây giờ nó vẫn còn là bán thành phẩm.

"Một bán thành phẩm chưa hoàn thành cũng có thể sử dụng sao?" Tiết Tình sợ hãi kêu lên.

"Thân kiếm đã mài rất tốt, chẳng qua là chưa kịp khắc hoa văn, nhìn qua có chút kì quái, không ảnh hưởng tới việc sử dụng." Lưu Huỳnh trả lời.

Tiết Tình hiểu tâm tình của Lưu Huỳnh, người tập kiếm đều coi kiếm như tính mạng, kiếm đứt có nghĩa là mình cũng chết, cho dù mình chết đói cũng không quên hàng ngày lau chùi kiếm bóng loáng, mang thanh kiếm nổi tiếng đi thế chấp để đổi rượu không phải là chuyện mà một kiếm khách có thể làm được, nếu không phải là hắn vừa sử dụng mấy chiêu sắc bén, Tiết Tình thật sự nghi ngờ Nhị sư huynh là giả.

Tiết Tình và Lưu Huỳnh đứng một bên chờ Động Trù, bởi vì trong nhà không có chỗ nào có thể ngồi xuống, lúc đầu Kiển Điệp cũng đứng bên cạnh hai người, sau đó lấy từ trong hành lý một mảnh vải bắt đầu lau bàn ghế.

"Cháu gái, cháu làm gì thế?" Tiết Tình hỏi.

"Mẹ cháu nói, phòng quá bẩn thì người ở đó sẽ bị mắc bệnh." Kiển Điệp vừa nói vừa cúi đầu buồn bực tiếp tục lau bàn.

Tiết Tính thấy xấu hổ thay Động Trù, ngay cả một tiểu cô nương cũng không chịu được căn nhà lôi thôi của hắn, đây không thể là nơi ở của "Ngọc Diện kiếm khách", rõ ràng là một phân đường của Cái Bang.

"Lưu Huỳnh, buổi tối chúng ta phải ở lại nơi này sao?" Bỗng nhiên Tiết Tình nhớ ra điều gì, lo lắng hỏi.

Lưu Huỳnh gật đầu: "Gần đây không có nơi nào có thể ở lại, đành phải ở lại nơi này."

"............"

Tiết Tình cũng bắt đầu giở hành lý ra, lấy ra hai mảnh vải ném cho Lưu Huỳnh một cái: "Ngoan, đến đây, làm việc đi, nếu không tối nay không thể ngủ được đâu."

Vì vậy trong lúc Động Trù đi quán rượu trả nợ, có ba tiểu tinh linh đang lau nhà quét sân trong nhà hắn, đến khi Động Trù ôm một bình rượu lớn quay về, phát hiện ra trong nhà không có lấy một hạt bụi, trên giường trải chăn bông mới tinh, không khỏi lùi ra khỏi cửa nghĩ rằng mình đến nhầm nơi.

Tiết Tình không nhịn được muốn nôn: "Không cần nhìn, núi này trừ huynh ra không còn người khác ở đâu."

Động Trù thán phục nói: "Sư muội, ba năm qua chưa từng thấy muội hiền lành như vậy! Quả nhiên đã đến lúc phải lập gia đình."

"Cái gì? Ai muốn lập gia đình? Muội gả cho ai chứ?" Trong lòng Tiết Tình trở nên bất an, không phải là chuyện với Diêm Minh đã bị phát hiện rồi chứ.

"Tiêu các chủ của Đông Kỳ các, như thế nào, có phải là hắn muốn lấy muội đúng không?" Động Trù cố ý xoi mói chuyện của Tiết Tình.

".....Ai nói với huynh>"

"Người kể chuyện trên trấn bên nói"

"Sư phụ, người hiểu lầm rồi, Tiêu Các chủ đã thích người khác." Lưu Huỳnh buột miệng nói.

"Làm sao ngươi biết!" Tiết Tình sợ hãi kêu lên, chẳng lẽ Lưu Huỳnh cũng từng đọc qua nguyên tác.

"Hôm đó ở núi Linh Vũ, ta nghe thấy trong bài hát mà hắn dùng lá cây thổi có sự tương tư mờ ám, chỉ có thể là thổi cho một vị nữ tử."Lưu Huỳnh đáp.

Tiết Tình yên tâm: "Thì ra là như vậy." Lưu Huỳnh rất hiểu âm nhạc sao? Có thể nghe ra cảm xúc của người khác thông qua bài hát? Tiết Tình cũng không rõ, trong nguyên tác Lưu Huỳnh được miêu tả quá ít. Nhưng đến khi cận kề cái chết lại được viết rất cặn kẽ, viết một đoạn t