
oại của tôi).
Mấy phút sau, tôi đang lưỡng lự nếu cô ta không tìm tôi thì
nên làm thế nào thì Mai Tử gọi: “A lô, xin hỏi có phải giám đốc Tạ không?”
Tôi vội nói: “Chào chị, tôi là giám đốc Tạ của công ty thám
tử Tín Thành. Tôi có thể giúp được gì cho chị?”
Mai Tử ngừng một chút rồi nói: “Chào anh... công ty anh ở
đâu?”
“Xin lỗi chị, để đảm bảo bí mật, công ty chúng tôi không thể
tiết lộ địa chỉ văn phòng cho khách hàng. Nếu có ý hợp tác mong chị hãy hẹn một
địa điểm tiện cho chị”
“Tám giờ tối nay, quán trà An Khê số 28 đường Hướng Tiền.”
“Tôi sẽ đến đúng giờ.” Cá mắc câu rồi.
Tôi vừa ngắt máy thì Mạc Hoài Nhân gọi tới: “Chú em suy nghĩ
đến đâu rồi?”
“Được, không thành vấn đề!” Tôi nói nhỏ. Mạc Hoài Nhân, bọn
mày to gan mà làm đi, to gan mà đi chết đi.
‘‘Được, cậu ra một chỗ không có ai nghe điện thoại. Lát nữa
tôi sẽ cho người chuyển vào năm mươi thùng hàng giả, cậu và Hoàng Kiến Nhân hãy
làm thủ tục xuất nhập hàng như bình thường. Sau khi dỡ năm mươi thùng hàng giả
hãy bốc năm mươi thùng hàng thật lên xe.”
“Trưởng ban Mạc, không thành vấn đề.”
“Cậu nhanh nhẹn một chút, thế nhé!”
Tôi nghĩ, sao Mạc Hoài Nhân lại vội vàng như vậy? Tôi gọi cho
Lâm ma nữ: “Lâm tổng giám... Mạc Hoài Nhân sắp ra tay rồi, ngay bây giờ, hắn
định vờ như nhập hàng để đổi hàng giả lấy hàng thật.”
“Hắn thử anh đấy, bọn chúng dùng hàng thật để thăm dò anh
thôi. Bọn cáo già, anh hãy phối hợp với chúng.”
“Sao cô biết?”
“Bọn lão giang hồ ấy, làm việc gì cũng vô cùng giảo hoạt, lần
này chúng thử anh, lần sao có thể cũng là thử, sau ba bốn lần thấy anh đã bị
chúng lợi dụng mới dần làm thật. Dù làm thật cũng là thật giả thay nhau để giảm
tính mạo hiểm. Thế này đi, bao giờ chúng chất hàng xong anh hãy nôn nóng đòi
tiền, đến tối kiểm tra lại xem là thật hay giả. Tôi bảo A Tín theo dõi xe của
chúng, nhất định phải quét một mẻ bắt gọn bọn chúng.” Cuối cùng tôi cũng biết
Lâm Tịch làm thế nào trở thành tổng giám bộ phận thị trường rồi. Nếu bảo cô ta
dùng sắc đẹp quyến rũ lão tổng Vương Hoa Sơn, chẳng nhẽ cả cái bộ phận thị
trường to như thế cô ta cũng dùng sắc đẹp để quản lý sao?
Hoàng Kiến Nhân đến cùng với xe chở hàng, nhân viên bốc dỡ
đều đã tan làm, chúng đã tìm mấy người chuyển hàng, thùng hàng cũng không quá
nặng, năm mươi thùng hàng loáng một cái là xong. Tôi tiến lại gần Hoàng Kiến
Nhân, giả vờ căng thẳng nhỏ giọng hỏi: “Trưởng ban Hoàng... không sao chứ?”
“Sao cậu phải căng thẳng thế?” Hoàng Kiến Nhân xem ra rất
quen làm chuyện này rồi.
“Không... Ở đây có rất nhiều máy quay, liệu chúng ta có bị...”
“Yên tâm đi, hai người trong bộ phận an ninh là người của
chúng ta, ghép đoạn ghi hình ở thời gian khác vào lúc chúng ta làm là mọi
chuyện êm đẹp thôi.” Hoàng Kiến Nhân đắc ý nói, rồi bỗng nhiên mặt tái đi. Ha,
tôi biết rồi, hắn đắc ý quá nên lỡ mồm. May mà hắn lỡ mồm, nếu không lát hắn đi
tôi lại cùng Lâm ma nữ mở thùng hàng ra kiểm tra thì chắc chắn sẽ bị chúng phát
hiện. Tối A Tín đến trông kho cho tôi, may mà góc đi vào phòng tôi không có máy
quay, máy quay chỉ được lắp ở cửa lớn.
Mẹ kiếp... thật giảo hoạt, tôi cười: “Xem ra tôi lo lắng là
thừa rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, cậu yên tâm đi! Chắc chắn không có bất cứ
sai sót gì đâu... đi thôi, được rồi!”
“Trưởng ban Hoàng... không phải nói làm xong thanh toán ngay
sao?”
“Gửi tin nhắn tên và số tài khoản cho tôi. Sáng mai tiền sẽ
được chuyển vào thẻ của cậu. Năm mươi thùng, ba vạn rưỡi, người anh em phát tài
rồi đấy!” Hoàng Kiến Nhân vỗ vai tôi.
“Nhờ hai anh cả! Tôi cảm ơn trước nhé!”
“Được rồi, đi thôi!” Hoàng Kiến Nhân nhảy lên xe rồi đi.
Chúng đi rồi, tôi giả vờ sắp xếp lại thùng hàng, sau đó dùng
thùng hàng che máy quay đi, nhanh chóng mở không ít thùng hàng kiểm tra mấy bộ
điện thoại. Lâm ma nữ nói đúng, chúng đang thăm dò tôi, nhất định chúng đang
đợi xem tôi có báo cáo chuyện này cho Vương Hoa Sơn không.
A Tín gọi cho tôi nói xe hàng vào một cửa hàng trong thành
phố, chỉ là một lần vận chuyển hàng bình thường. Thăm dò tôi, rồi có ngày lũ
cáo già đó sẽ chết hết.
A Tín lén trở lại kho hàng trông cho tôi ra ngoài gặp Mai Tử.
Tôi ngồi trong quán trà đeo kính đen, cầm cặp tài liệu. Mai
Tử không thể gọi là xinh đẹp, nhưng vô cùng lẳng lơ, ăn mặc hở hang, cử động
một chút là hai quả bóng chuyền trước ngực lại rung lên. Người phụ nữ thế này
sao có thể không khiến đàn ông nghĩ bậy bạ. Không thể trách chồng Bạch Khiết và
những người đàn ông kia, chỉ có thể trách người ta sinh ra đã quá vượt trội.
Với thân hình kia, chết trên giường cùng đáng!
Tôi nói những lời mở đầu mình đã nghĩ từ trước: “Tìm đến công
ty thám tử Tín Thành, 95% là phụ nữ, 95% là vì người thứ ba, 95% đã kết hôn,
100% tìm đến chúng tôi là muốn giành quyền chủ động trong trận chiến. Nhưng tôi
không ngờ, chị đây xinh đẹp thế này, lẽ nào chồng chị chưa thấy đủ?”
Mai Tử cười khẩy: “Chắc là hắn ta uống nhiều rượu Brandy cao
cấp rồi, muốn đổi sang uống trà rẻ tiền cho thanh đạm.”
Mẹ kiếp...
So sánh mình với Brandy, coi Bạch Khiết là trà rẻ tiền, loại
đàn bà n