
hư cô có cho tôi cũng không thèm.
“Những người phụ nữ khác tìm đến công ty anh là muốn biết
điều gì?”
“Họ muốn biết chồng mình có phản bội không. Thường thì đàn
ông không thể tha thứ sự phản bội về thân thể của vợ. Còn phụ nữ lại không thể
nhẫn nhịn sự phản bội về tinh thần của chồng. Ai cũng muốn giành quyền chủ động
trong cuộc chiến này. Khi ra tòa, chị kiện người đàn ông của mình sống với
người phụ nữ khác, muốn bao nhiêu tài sản hoặc có muốn anh ta vào tù gặm nhấm
lỗi lầm, có chứng cứ rồi thì không phải tùy ý chị sao?”
“Người đàn ông của tôi, bất luận là phản bội về cơ thể hay
tinh thần, tôi đều không thể tha thứ!”
“Xin hỏi quý danh của chị?” Tôi hỏi.
“Gọi tôi là Mai Tử. Thật ra tôi
tìm anh để anh theo dõi đôi cẩu nam nữ kia xem họ có làm chuyện gì có lỗi với
tôi không.” Tôi thấy cô ta thật nực cười, mình theo đàn ông thì được, còn người
đàn ông của mình theo người khác thì không được?
“Chị Mai, điều này cũng không có
gì khó cả. Nếu họ làm chuyện đó, chị muốn bắt gian tại trận hay tôi chụp ảnh
cho chị?”
Mai Tử nghiến răng gằn từng chữ:
“Bắt - gian - tại - trận!”
“Được, sau khi xong việc, hai
nghìn tệ. Chị Mai thật yêu chồng!”
Cô ta thở dài: “Đúng vậy... Tôi
chưa bao giờ khó chịu đến vậy, cũng không thể ngờ bị người mình yêu phản bội
lại đau đớn như thế.”
Đồ đàn bà vô liêm sỉ!
“Mỗi tối tôi không thể nào ngủ
nổi, tinh thần trở nên hỗn loạn. À đúng rồi, các anh làm nghề này chắc thuốc
ngủ mua được dễ lắm đúng không?”
“Lẽ nào chị Mai định tự tử?” Cô
ta tự kết liễu đi thì tốt, loại đàn bà như cô ta thiếu đi một người là thế giới
này hòa bình hơn một chút.
“Đương nhiên là không. Tôi đi mua
thuốc ngủ nhưng phải có giấy của bác sĩ mới được. Anh có thể mua giúp tôi một
lọ không?”
Tôi ra hiệu thuốc mua một lọ, xé
hết bao bì rồi về quán trà đưa cho cô ta:
“Mỗi ngày một viên, uống nhiều
đừng trách tôi.”
Cô ta nhìn lọ thuốc, nhìn mãi
nhìn mãi rồi òa khóc khiến nhiều người quay sang nhìn. Tôi đứng dậy nói: “Chị
Mai, hy vọng chị không nhận được tin xấu của tôi.”
Hai hôm sau Hoàng Kiến Nhân lại
đến, đổi xe hàng khác, nhưng lần này vẫn là hàng thật. Chúng vẫn chuyển tiền
cho tôi. Trước đây đọc báo thấy người ta vì tiền mà phạm pháp tôi thấy rất khó
hiểu. Nhưng khi làm rồi tôi mới biết việc phạm pháp vừa không mệt không vất vả
lại kiếm được tiền dễ dàng, nếu hồi nghèo mạt rệp mà có con đường này thì tôi
đã sớm dấn thân vào rồi.
Dường như Vương Hoa Sơn cũng phát
giác được điều gì, gọi hỏi tôi có động tĩnh gì không, tôi lấp liếm cho qua. Nói
với Vương Hoa Sơn thì khác nào nói với bọn Tào Sắt, Mạc Hoài Nhân, Vương Hoa
Sơn cùng thật đáng thương, bị bọn chúng quay mòng mòng...
Tôi gọi hẹn gặp Mai Tử ở khách
sạn năm sao Hồng Phong, đợi mười lăm phút thì một chiếc ô tô đen phanh két trước
mặt tôi, cô ta hầm hầm xuống xe: “Đôi cẩu nam nữ đó ở trên kia đúng không?!!”
Điều tôi không ngờ là theo cô ta còn có mấy người đàn ông mang theo đao kiếm
gậy gộc. Mai Tử nói đó là anh em của cô ta.
Tôi vội ngăn lại: “Chị Mai, lên
đó nếu chị không bình tĩnh mà động thủ thì hậu quả thế nào chắc chị hiểu rõ?”
Một người đàn ông đứng ra quát:
“Còn có hậu quả gì được nữa? Loại đàn ông đó, chém chết là trừ hại cho nhân
dân!" Thấy bộ dạng hùng hổ của đám anh em Mai Tử này tôi bỗng nảy ra một
chủ ý.
“Mấy vị đại ca, tôi có ý này, các
anh muốn đánh Quảng Cương cũng được, nhưng không thể đánh trong khách sạn được,
trong đó lắp rất nhiều máy quay, mọi người ra tay thì sẽ để lại chứng cứ. Dù
Quảng Cương không kiện thì khách sạn cũng báo cảnh sát. Hay là thế này, đợi tôi
và chị Mai lên đó bắt gian, chị ấy lôi họ xuống nhét vào trong xe, đến lúc đó
các anh muốn làm gì thì làm, chẳng ai nhìn thấy gì cả.”
Một người khác nói: “Ý này không
tồi! Chúng ta đánh hắn vừa trút giận được cho em gái, vừa không gặp phải phiền
phức gì. Quả nhiên không hổ là người của công ty thám tử, rất có kinh nghiệm!
Này tôi bảo, lát lên đó cậu chụp đôi gian phu dâm phụ đó nhiều ảnh một chút,
chúng ta dán cả phố, dán cả ở công ty, cả cửa nhà hàng xóm của chúng nó cho
chúng không làm người được nữa!” Tên khốn này cũng thật độc địa, nhưng không ai
độc bằng tôi cả.
“Tôi đã chụp được không ít ảnh
rồi, rồi các vị sẽ được mở rộng tầm mắt!” Tôi lấy trong túi ra một cái phong bì
dày cộm toàn ảnh là ảnh.
Hắn ta nhận lấy định mở ra nhưng
tôi vội ngăn lại: “Ấy đừng vội thế, chị Mai ở đây mà, lát chúng tôi lên rồi mở
cũng chưa muộn!”
Mai Tử chửi: “Đồ đàn ông thối
tha! Quả nhiên đã lén lút qua lại với con tiện nhân Bạch Khiết kia! Tôi phải
bóp chết chúng!!” Xem ra cô ta nổi điên thật rồi, ngọn lửa giận khiến nước mắt
cũng tràn ra.
Tôi kéo Mai Tử vào thang máy, lên
phòng của Bạch Khiết và Quảng Cương, tôi ấn chuông, cửa mở ra, Mai Tử hung hăng
xông vào! Lúc này Quảng Cương vẫn đang tắm. Mai Tử nhìn Bạch Khiết với cặp mắt
tóe lửa: “Cô! Cô!”
Bạch Khiết cười với cô ta: “Tôi
làm sao? Không phải cô thích quyến rũ chồng người khác sao?”
Mai Tử xông vào nhà vệ sinh kéo
Quảng Cương ra tát cho một cái cực mạnh. Bất