
anh bảo em đừng mở sòng bạc nữa thì em có chịu không? Em có biết nguy hiểm lắm
không? Bất cứ lúc nào em cũng có thể bị…”
“Được. Nhưng phải đợi em kiếm đủ
tiền tiêu cho cả đời đã thì em sẽ không làm nữa ”
“Đó là khi nào?” Tôi không có
quyền yêu cầu cô ấy điều gì, nhưng cả hai chúng tôi đều biết, nếu cứ thế này
rồi sẽ có ngày cô ấy không thể quay lại được nữa.
“Đợi em hoàn thành hai nhiệm vụ
thì em sẽ không làm nữa. Một là kiếm đủ hai trăm triệu. Hai là tìm được người
đàn ông đó rồi giết hắn.” Sa Chức kiên quyết nói.
“Giết hắn? Khi nào thì em sẽ tìm
được hắn? Em chẳng có tin gì về hắn làm sao tìm được? Hay là em tìm người bạn
trai đã bán đứng em, như thế không phải sẽ tìm được người đàn ông kia sao?”
“Trước đây em tìm thằng bạn trai
kia rồi, đáng nhẽ em nên giết anh ta nhưng em không thể xuống tay, chỉ đánh gãy
chân ép anh ta nói ra người đàn ông kia là ai. Anh ta chỉ biết hắn là một lãnh
đạo cấp cao trong một công ty nổi tiếng nào đó của thành phố Hồ Bình. Em nghĩ
rồi sẽ có ngày em sẽ tìm được hắn, giết hắn thì dễ dàng quá, em phải thiến
hắn!”
“Anh lo em cứ thế này thì cầm cự
được bao lâu?”
“Em tự có chừng mực. Anh cứ ở bên
em là được rồi.”
“Anh ở bên em? Em quang minh
chính đại qua lại với một cục trưởng, anh phải lén lút qua lại với em? Sa Chức,
hai chúng ta là không thể. Nếu em muốn bạn tình thì ở “Cánh cổng thiên đường”
nhiều vô kể. Nếu em nghĩ cho anh tiền là có thể bao anh, anh cho em hay, anh
không phải thú cưng! Anh sẽ trả em tiền! Còn nữa, người phụ nữ tối qua là người
anh yêu, hy vọng em có thể chúc phúc cho bọn anh. Sau này chúng ta nên ít gặp
nhau thì hơn.” Tôi đứng dậy mặc quần vào.
Cô ấy bật khóc: “Tại sao anh lại
đối xử với em như vậy?”
“Thế tại sao em lại đối xử với
anh thế này? Chúng ta có duyên, nhưng không có phận. Trở ngại giữa hai ta là
quá lớn, anh và em không thuộc cùng một thế giới, trừ phi em cũng giống anh,
không có tiền. Trừ phi anh có thể cho em cảm giác an toàn mà em cần.” Cảm giác
an toàn mà Sa Chức cần chính là tiền bạc. Phần lớn cảm giác an toàn của phụ nữ
đều được dựng nên từ tiền bạc. Tôi không thể cho cô ấy, yêu cầu của cô ấy quá
cao, chút thu nhập của tôi chẳng là gì trong mắt cô ấy. Tôi cũng không muốn cô
ấy nuôi tôi, như thế quá bạc nhược. Điều đáng thương nhất của chúng tôi đó là
đều không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình. Người ta hay nói sự nghiệp là ngọn
nguồn của sự tự tin, có ai lại muốn từ bỏ sự nghiệp mình vất vả gây dựng nên
chứ?
“Anh không hiểu, em nhiều tiền
rồi việc gì phải tham lam như vậy nữa? Lẽ nào con người lòng tham vô đáy thật
sao? Điều anh khó hiểu nhất chính là tay Hình Đạt kia vừa già vừa xấu, em không
thấy buồn nôn sao?”
“Trong xã hội đàn ông nắm quyền,
chỉ có người phụ nữ biết cách khai thác lợi dụng đàn ông mới là người thật sự
thông minh. “Tinh túy” của cái quái luận này chính là giao dịch giữa quyền và
sắc. n Nhiên, anh không hiểu được khát vọng của em đối với tiền bạc mạnh mẽ
nhường nào đâu. Chỉ có tiền bạc mới là thứ đáng tin tưởng nhất thế gian này,
mọi thứ đều là giả, chỉ tiền là thật. Anh liều mạng phấn đấu như thế không phải
vì gia đình sao? Em cũng vậy, vì chữ “hiếu”. Cái thôn nhỏ của chúng em đến tận
giờ vẫn bị cô lập với thế giới bên ngoài. Em không chỉ muốn họ có cuộc sống tốt
hơn, em còn muốn đời sau đời sau nữa của họ sống tốt. Em phải kiếm thật nhiều
tiền để sửa đường, kéo đường, dây điện, lắp ti vi, xây nhà, dựng trường học,
mời giáo viên, đào hồ, lắp đường ống nước. Đến lúc đó em bị cảnh sát bắt đi xử
bắn thì họ cũng không thể phá đường, phá nhà phải không? Vậy tại sao chúng ta
lại không phải người cùng một thế giới?” Lời của Sa Chức khiến tôi ngẩn người.
“Nhưng giờ em có mấy chục triệu
rồi lẽ nào chưa đủ?”
“Không đủ, anh không biết con
người là loài không biết đủ sao? Anh hãy cho em biết trước, tại sao chúng ta
không thuộc cùng một thế giới?”
“Sa Chức, hai chúng ta không yêu
nhau, chỉ là có thiện cảm với nhau, anh có thể nhận ra tình cảm của em với anh
không phải tình yêu. Tình cảm của anh với em có yêu nhưng anh lại không dám
yêu, anh nén tình yêu ấy sâu trong trái tim! Khoảng cách giữa anh và em thật sự
quá xa, xa đến không thể tưởng tượng nổi. Có lúc anh cảm thấy hai ta thật hoang
đường, anh giống như trai bao của em vậy, chỉ có điều không ngoan ngoãn như bọn
trai khác nên đã kích thích ham muốn chinh phục của em. Sa Chức, chúng ta kết
thúc đi!”
“Ân Nhiên, anh nói xem tại sao em
lại để tâm anh đến vậy? Tất cả ai cũng lừa gạt, chơi đùa với em, chỉ có mình
anh là trung thực nhất! Em không có tình yêu, tình yêu của em đã trao cho người
đàn ông đã bán đứng em rồi. Em không còn sức lực yêu người khác nữa. Hồi đó em
thừa kế mấy trăm triệu của chồng, đó là mấy trăm triệu chứ không phải mấy chục
triệu. Trở về em đi tìm kẻ bán đứng em, đánh gãy chân hắn, nhưng em lại thương
hại hắn, lại ở bên hắn. Còn hắn thì đã có gia đình và hai đứa con sinh đôi,
nhưng em vẫn không hề do dự, em bảo hắn sau khi chân hắn lành sẽ về gặp bố mẹ
em, hắn ta đồng ý. Mấy tháng sa