
đều là công cốc. Khổ sở mà không được gì chi
bằng để cảnh sát giúp đỡ. Đúng rồi, tôi nghe nói anh gặp chút chuyện ở
đồn cảnh sát?”
“Chút chuyện? Suýt nữa thì mất mạng đấy mà chút chuyện?”
Mà cũng phải, với tính mạng của loại người hạ đẳng như chúng tôi thì người thượng đẳng như Lâm ma nữ chẳng quan tâm.
“Giờ anh đang ở đâu? Tôi có chút việc muốn nói trực tiếp.”
“Trong bệnh viện.” Tôi hậm hực nói.
“Bệnh viện nào?" Trong ngữ khí coi như cũng có chút gấp gáp.
Sau khi chụp X-quang, bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, chỉ có chút
vết thương ngoài da, cũng dễ hiểu, tôi da dày thịt nhiều chịu đánh cũng
quen rồi.
Dựa lưng trong hành lang chờ bác sĩ kê đơn, tôi lấy điện thoại ra soi mặt mình, vẫn chưa thành cái đầu lợn.
Sau khi tôi được đưa đến bệnh viện được mười mấy phút thì Lâm ma nữ
cũng đến. Cô ta đi trong hành lang, bệnh viện tĩnh lặng đến chết chóc
bỗng nhiên biến thành bối cảnh bộ phim của riêng cô ta. Một vẻ đẹp thanh xuân cao quý tựa tia nắng chói chang chiếu xuyên qua tầng mây mù, những tia màu diệu kỳ lan tỏa trong làn gió nhẹ thoáng qua. Một khung cảnh
phong thủy hữu tình bỗng chốc hiện ra trong quầng sáng dịu dàng đó.
Tiếng giày cao gót vội vàng đập xuống sàn nhà, cô ta tiến lại trước
mặt tôi, hơi cúi xuống nhìn, thấy tôi bị thương, cô ta khựng người:
“Nghiêm trọng vậy sao?”
Aiz, cũng may, Lâm ma nữ không định hãm hại tôi như tôi tưởng tượng.
Lúc này toàn thân tôi đã nhẹ nhõm, cảm ơn cô ta còn không kịp, tôi cũng
không muốn cãi nhau với cô ta: “Không nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài
da thôi.”
“Sao lại bỏ chạy?”
“Tôi sợ cô hại tôi...” Tôi nói thật.
“Đúng là tôi từng nghĩ vậy, nhưng cũng may gần đây anh không đắc tội với tôi. Nếu không thì chắc chắn anh vẫn còn quỳ trong đó.”
Tôi quệt mồ hôi trán, mẹ kiếp, con người Lâm ma nữ thật đáng sợ! Nếu
thật sự cô ta không thích nhìn thấy tôi khiến tôi biến mất thì không
phải tôi phải cùng bọn Mạc Hoài Nhân ăn cơm nhà nước sao?
Một đôi tình nhân ngồi cách tôi hai ghế hi hi ha ha cười đùa lớn
tiếng. Lâm ma nữ trừng mắt, họ lập tức ngậm miệng. Còn một người đàn ông trung niên nói điện thoại rất to. Lâm ma nữ bỗng chỉ vào ông ta quát:
“Này, đây là bệnh viện, không phải nhà ông! Không thấy có người bị
thương à?” Người đàn ông kia lập tức hạ giọng.
Ồ? Lâm ma nữ quan tâm tôi à?
Lâm ma nữ lấy ra một cái thẻ tín dụng đưa cho tôi: “Trong này có năm mươi vạn, anh mau đi đi, càng xa càng tốt!”
“Tại sao? Tại sao phải đi?” Tôi không hiểu.
“Tại sao? Nhân viên tôi thuê đi báo cảnh sát sau khi phối hợp với
cảnh sát xong cũng phải đi. Anh cũng như anh ta, đều đắc tội với bọn
người Mạc Hoài Nhân, người không quyền không tiền như anh, tôi rất lo
lắng. Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân chắc chắn sẽ bị bắt, Hoàng Kiến
Nhân cũng chẳng có gì, nhưng Mạc Hoài Nhân thì anh không động vào được
đâu. Nếu lần này không lật đổ được Tào Sắt, không tìm được chứng cứ phạm tội của Tào Sắt thì anh sẽ rất nguy hiểm. Bọn chúng nhất định sẽ báo
thù. Theo tôi biết Tào Sắt từng thuê bọn xã hội đen giết người rồi.”
Nhìn Lâm ma nữ nghiêm túc thế kia không giống như đang đùa.
“Cũng không phải tôi chưa từng đắc tội với chúng, tôi cũng bị chúng báo thù rồi.”
Lâm ma nữ ngắt lời tôi: “Lần này khác. Lần này can hệ đến tương lai
của chúng. Anh hủy hoại cuộc đời và tương lai của chúng, không phải chỉ
là thù hận nhỏ như lần trước. Anh có hiểu không?”
“Cô lo cho tôi à?” Tôi bỗng bật cười.
“Cười cái gì mà cười? Tôi đùa với anh đấy à? Vả lại Vương Hoa Sơn
cũng không bảo vệ được anh đâu, chuyện này cứ tiếp tục không biết sẽ có
kết quả thế nào.”
Tôi huơ huơ cái thẻ tín dụng: “Tiền tôi nhận nhưng tôi sẽ không đi
đâu. Nếu sợ chết thì tôi đã không phải Ân Nhiên.” Sao tôi lại không cầm
số tiền này chứ? Tôi không muốn sĩ diện, tôi còn nợ Sa Chức ba mươi vạn, khi nói chuyện với cô ấy, tiềm thức của cô ấy vẫn coi tôi là trai bao,
cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào.
“Ha ha, dù anh có không sợ chết thật thì chết cũng khó coi hơn bất cứ ai.”
“Tại sao cảnh sát lại nghe lời cô vậy? Có phải cô đút tiền cho họ không?”
Lâm ma nữ gật đầu: “Nhờ người ta giúp mà không có tiền, ai chịu làm?”
“Chẳng trách mà những người đó cứ như thủ hạ của cô không bằng...”
Sau khi lấy thuốc, Vương Hoa Sơn gọi cho tôi:
“Ân Nhiên, tại sao điện thoại không gọi được?”
Lâm ma nữ ở bên cạnh nhận ra tiếng của Vương Hoa Sơn, ghé sang tai
bên kia của tôi nói: “Chuyện này đừng cho Vương Hoa Sơn biết tôi là chủ
mưu, để ông ta từ từ đoán, xem ông ta làm thế nào. Để Mạc Hoài Nhân
tưởng rằng anh là do Vương Hoa Sơn sai đến cho bọn chúng đánh nhau đến
lưỡng bại câu thương!" Giọng nói nghe đầy đắc ý.
“Vương tổng, tôi bị cảnh sát bắt, người trong kho đều bị bắt hết rồi.”
“Tôi ở tổng bộ, cậu mau đến đây cho tôi!!” Vương Hoa Sơn gầm lên.
Tôi gặp Vương Hoa Sơn trong văn phòng lão tổng ở tổng bộ, vì việc
cùng Mạc Hoài Nhân đổi hàng trong kho trước đó không báo cáo với Vương
Hoa Sơn nên ông ta giận dữ gần như muốn bóp chết tôi. Sau một trận chửi
bới, ông ta hỏi: “Nói, tại sao không nói trước với tôi?”
“Vư