
, anh chết đi cho tôi!” Tôi chỉ vào đầu hắn ta mà gầm lên.
Hắn ta hơi sững người rồi nghiến răng: “Có phải cậu không muốn làm nữa không?”
Tôi không nói gì, tiến lại một chiếc xe khác bắt đầu rửa. Hắn ta nổi
giận chạy về văn phòng, tôi nghĩ kế sinh nhai của mình lại sắp mất rồi.
Điện thoại reo, sau khi rải rất nhiều hồ sơ cuối cùng cũng có nơi gọi tôi: “Xin chào anh Ân, mời anh bốn giờ hôm nay đến phỏng vấn tại phòng
nhân sự, tầng bốn công ty Vạn Đạt.”
Nhớ rồi, công ty Vạn Đạt, tôi ứng tuyển ở việc quản lý vật tư. Vào
công ty lớn ít nhất nhìn thấy hy vọng có thể thăng tiến dần dần. Kiểu
công việc tạm thời thế này người ta có thể đá đi bất cứ lúc nào, không
thể ở lại lâu.
Sau khi xin nghỉ, tôi quay về địa lao ăn mặc cho chỉnh tề, ngồi xe
buýt đến công ty Vạn Đạt. Đang ở trên xe thì có điện thoại, tưởng công
ty khác gọi, nhưng vừa nhìn thấy số là tôi tắt máy, của Lâm Tịch. Đồ đàn bà đáng chết, còn tìm tôi làm gì? Tôi tắt máy thì điện thoại lại reo,
tắt, lại reo. Cứ thế mấy lần liền tôi bực mình, Lâm Tịch cũng thật kiên
nhẫn, tôi chuyển sang chế độ im lặng cho cô ta tức chết!
Thấy tôi không nhận điện thoại, cô ta đổi sách lược, nhắn tin: Anh nhận điện ngay cho tôi!
Đến việc xin người khác nhận điện thoại cũng dùng ngữ khí mệnh lệnh,
thật đáng ghét! Ai lấy phải loại phụ nữ bề ngoài như hoa như ngọc nhưng
bên trong như đậu phụ thối này thì thật bất hạnh!
Tôi mặc kệ, đến Vạn Đạt, trên màn hình điện thoại hiển thị hai mươi
mốt cuộc gọi của cô ta, còn có một tin nhắn: “Anh muốn tôi chết phải
không?”
Tin nhắn này đúng là đã dọa tôi không vừa, không phải chuyện của
chúng tôi trước đây bị lão tổng Vương Hoa Sơn của Ức Vạn phát hiện rồi
đấy chứ? Bảo tôi nghĩ cách giúp cô ta sao? Tôi cuống cuồng gọi lại cho
cô ta, nhạc chờ thật bi ai, là bài “Đánh mất chính mình” của Trương Bá
Chi: Em không gắng gượng được nữa, sắp ngạt thở rồi, em trở nên ngốc
nghếch vì yêu anh, em chỉ là một phần mấy của cô ấy, tình yêu của ba
người liệu có phải quá chật chội không…
Tôi vốn không thích chị Bá Chi lắm, nhưng tình yêu khắc cốt ghi tâm
gần như điên cuồng của chị với anh Đình Phong đã khiến tôi nhìn bằng con mắt khác. Chị ấy đã xăm tên tiếng Anh của anh Phong trên chân mình, dù
khoa học kỹ thuật có phát triển thế nào thì việc xóa bỏ hoàn toàn vết
xăm là rất khó. Mà dấu ấn của anh Phong trong trái tim chị Bá Chi đã
không thể xóa bỏ được rồi.
Lâm Tịch chọn cho mình bài nhạc chờ này là muốn nói cho mọi người
biết Vương Hoa Sơn đã bỏ rơi mình hoặc tình yêu giữa họ sâu sắc đến thế
nào sao? Tôi nghĩ nhiều quá rồi, người phụ nữ này có sự hấp dẫn chí mạng với đàn ông, chỉ có tôi là chẳng cảm nắng gì hết, thậm chí tôi còn muốn tát cô ta mấy phát… Cô ta nhận điện, nhưng không lên tiếng. Sao vậy?
Muốn tôi hỏi cô ta có chuyện gì trước sao? Tôi cũng không nói gì.
“Anh chết rồi chắc?” Tiếng hét đột ngột khiến toàn thân tôi run lên,
cứ như tiếng thẩm phám thẩm vấn phạm nhân vậy, tôi suýt nữa thì quỳ
xuống kêu lên “đại nhân tha mạng.”
“Có chuyện gì thì nói đi! Tôi không có thời gian nói chuyện điện
thoại với cô!” Lúc này tôi mới nhớ ra mình không còn là nhân viên dưới
quyền cô ta nữa. Tôi đã bị đá khỏi công ty lâu rồi, tuy Lâm ma nữ không
phải loại đê tiện như Đàm Đào Sênh hay Mạc Hoài Nhân, nhưng tôi ghét cô
ta cũng không ít hơn hai tên thổ phỉ kia.
“Bệnh án đâu?” Giọng cô ta yếu ớt, lạnh lùng.
“Bệnh án nào?” Bệnh án nào cơ? Có phải bệnh án lần đi nạo thai không? Tôi nhớ là mình cầm, nhưng không biết sau đó vứt đi đâu rồi.
“Không phải anh cầm sao?” Cô ta lo lắng.
“Đúng. Có phải… có di chứng sau khi nạo thai không?” Tôi đọc báo
thường thấy có người sau khi nạo thai thì bị bệnh gì bệnh gì đó. Tuy Lâm Tịch mạnh mẽ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nhưng dù sao cũng là động vật, không phải người máy bằng sắt bằng thép.
“Ai bảo anh tôi đã nạo thai?” Cô ta vừa cuống, vừa giận.
“Á? Lần trước đến bệnh viện không phải làm phẫu thuật nạo thai sao?”
“Anh đọc bệnh án đi! Mau đem đến cho tôi! Tôi đang ở bệnh viện!” Cô ta kết thúc cuộc nói chuyện bằng một tiếng thét.
Cái gì vậy? Lần trước không làm phẫu thuật thì cô ta vào đó làm cái
trò quỷ gì? Hừ! Tôi không thèm bận tâm loại đàn bà yêu quái này! Tương
lai của tôi quan trọng hơn! Nhìn đồng hồ, hai rưỡi, còn hơn một tiếng
nữa mới tới giờ phỏng vấn.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế bên dưới công ty, châm điếu thuốc, lấy ra cuốn “Bí quyết phỏng vấn thành công”, cuốn sổ bệnh án kẹp trong cuốn
sách rơi ra. Tôi nhặt lên mở ra nghiên cứu “Sĩ thư”. Cái gì mà viêm, mà
lây nhiễm, mà cung…
Hết cách, chữ quá mức rồng bay phượng múa, mùng sáu gì gì đó… ngày
mười ba chấm chấm chấm… ngày hai mươi chấm chấm chấm…Ngày mùng sáu là
hôm tôi cùng cô ta đến bệnh viện tuần trước. Hôm nay là mười ba, thế
nghĩa là trò chơi này chưa kết thúc? Vẫn chưa giải quyết? Lần này tôi
đau đầu rồi, cái bệnh viện chết tiệt chơi trò gì vậy, nạo thai mà cứ như tiêm phòng dại cho chó mèo, mỗi tuần một lần…
Tôi lưỡng lự giữa đi với không đi, không đi thì phiền phức chưa hết,
thậm chí sau nà