
đều có
thân thế bất phàm, bất luận thân thế cao quý thế nào cũng chịu thần phục dưới chân tôi... Anh đừng đi vội!” Tôi đứng dậy định đi thì cô ấy kéo
lại.
“Đã thế thì cô theo họ không phải là xong sao. Gọi tôi đến đây để khoe sức hấp dẫn của cô chứ gì?”
“Tôi cũng không biết tại sao nhìn thấy anh là trong lòng thấy hỗn
loạn rối như tơ vò. Tôi muốn khoe sức hấp dẫn của tôi, muốn cho anh biết mình không biết tốt xấu ra sao. Nhưng tôi gọi anh đến đây là muốn anh
hãy học một số thứ cần phải học trong cuộc sống. Chúng sẽ rất có ích cho anh sau này, anh hiểu không? Anh thông minh như vậy, vẻ ngoài cũng xuất chúng, nếu anh biết linh hoạt một chút thì cuộc sống của anh sẽ không
chán ngán thế này.”
Sa Chức không đợi tôi nói đã quay sang nói chuyện với mấy người kia.
Mấy người đàn ông kia đều không phải nhân vật tầm thường, địa vị cao, nhà lại giàu. Mấy người phụ nữ thì giống như bồ nhí vậy. Sa Chức bàn
chuyện làm ăn với họ, bảo hai người bạn ra mặt vay tiền ngân hàng.
Vị giám đốc ngân hàng đang suy nghĩ, hai người bạn nam của Sa Chức
vừa lên tiếng là ông ta vội gật đầu bảo được. Sa Chức nhét một tấm chi
phiếu vào tay ông giám đốc kia, rồi tất cả lại uống rượu. Sa Chức quay
sang hỏi tôi: “Anh có biết tại sao tôi lại vay tiền ngân hàng không?”
“Tôi không biết, cô nhiều tiền thế rồi.”
“Đồ ngốc, dùng tiền người khác kiếm tiền mới là thông minh. Nào, uống đi!”
Cô ấy rất vui, tôi thì bực bội, nhìn bọn họ thoải mái về tiền bạc như thế trong lòng thật sự không khỏi thấy phiền muộn. Cộng số tiền lương
một nghìn một tháng của cả đời tôi lại cũng không bằng một chiếc xe họ
tiện mồm nói ra.
Một cô bồ nhí khẽ nói với người đàn ông bên cạnh: “Cánh cổng thiên
đường đúng là rất tốt, trai bao ai cũng đẹp trai như thế.” Ánh mắt thì
liếc nhìn tôi, tuy cô ta nói rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe thấy, tôi làm
như không biết gì tiếp tục uống rượu.
Người đàn ông kia nói: “Sao? Em cũng muốn bao cậu ta à? Anh nghĩ tối nay Sa Chức bao toàn bộ rồi.”
Những lời đằng sau nhỏ quá tôi không nghe được, một lát sau, người đàn ông đó vẫy tay với tôi: “Anh bạn, lại đây một lát.”
“Làm gì?” Tôi hỏi.
“Không có gì, muốn uống với cậu một ly.”
Tôi tiến lại, anh ta rót tôi một ly: “Một giờ của cậu bao nhiêu tiền?”
Lúc đó tôi thật sự muốn đấm cho anh ta một phát, tôi quay lại: “Sa Chức, tôi có việc ra ngoài một lát.”
“Sao thế? Đừng mà! Lại đây uống với tôi.” Sa Chức hơi say rồi.
Nghe thấy câu đó tôi càng cảm thấy bị sỉ nhục: “Tôi còn có việc!”
“Việc gì chứ?”
Tôi ra ngoài, nhìn thấy bên phòng đối diện một tên trai bao đang ve
vãn tán tỉnh một bà cô, bà ta nhét tiền vào thắt lưng hắn, người sa ngã
không phải bọn trai bao mà là người có tiền.
Ngồi trước quầy bar uống rượu, quản lý cười dâm đãng hỏi tôi: “Ân
Nhiên, cô gái giàu có đó thích cậu, đời này cậu không phải buồn rầu nữa
rồi, lại còn xinh đẹp như thế nữa, tôi thật sự khâm phục đấy!”
Tôi ngẩn người nhìn phục vụ đem cốc Vodka cho cô gái ở góc, cô gái đó dựa người vào tường, rõ ràng đã say lắm rồi, nhìn hơi quen thì phải,
tôi tiến lại gần, rất quen! Là Lâm Tịch! Đúng là có duyên thật, còn bảo
cả đời này không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa.
Quản lý nói với tôi: “Ân Nhiên, thật đúng lúc, dìu vị khách này ra ngoài đi!”
Dìu khách say ra đại sảnh ngồi thật ra là sợ ảnh hưởng tới quầy bar,
nhưng tôi chẳng muốn chạm vào người phụ nữ này chút nào: “Quản lý, lát
nữa tự cô ta sẽ đi được.”
“Tôi bảo cậu dìu cô ta ra ngoài!” Chủ quản hạ lệnh.
“Ồ vâng.” Tôi vội gật đầu.
Dìu Lâm Tịch cao bằng tôi, mùi hương quen thuộc khiến tôi nhớ lại đêm hôm đó. Lâm ma nữ lúc này đã bất tỉnh nhân sự, cũng không biết có
chuyện gì bế tắc thế, nhiều tiền như vậy rồi mà vẫn phiền não? Lâm Tịch
khẽ hé môi nói: “Có thể đưa tôi về nhà không?”
Câu nói này khiến ba hồn bảy vía của tôi bay mất sáu, tim đập loạn
nhịp. Đưa cô ta về nhà, về chỗ tôi sao? Tôi dìu cô ta đến cửa, cô ta đẩy tôi ra, lấy trong ví ra mấy trăm tệ nhét cho tôi: “Cảm... cảm ơn, nhà
tôi ở...” Chưa nói hết cô ta gục xuống, tôi vội đỡ lấy. Thì ra cô ta
muốn tôi đưa về nhà cô ta, vậy mà tôi còn tưởng cô ta muốn về nhà tôi
chứ.
Tôi đỡ cô ta lên taxi, tôi vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng cô ta
thế này có thể về nhà được không? Tôi theo vào taxi, phía sau có người
gọi: “Ân Nhiên!”
Vừa hay Sa Chức ra khỏi phòng bao tìm tôi, vẫn theo tôi suốt. Sa Chức lạnh lùng nói: “Không ngờ anh lại ăn khách tới vậy, lẽ nào cô ta cho
anh nhiều tiền hơn tôi?”
Nghe thế người tôi lạnh toát, tôi không đáp, bảo lái xe đi đi.
Lâm Tịch dựa vào cửa xe, mấy cái khuy phía trên cố tình không cài, để lộ ra rãnh ngực quyến rũ. Dục vọng của tôi bỗng nhiên bị kích thích,
tôi cảm thấy mình thật vô sỉ, lúc này thật sự muốn say sưa chìm đắm cùng cô ta như lần trước.
Tôi từng đến nhà cô ta nên quen đường, dìu đến trước cửa mới thấy sầu: quẹt thẻ còn cần mật mã nữa.
Tôi gọi Lâm Tịch mấy tiếng, cô ta chẳng phản ứng gì, nghĩ bình thường cô ta nghênh ngang như thế, tục ngữ nói nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, tôi đang tàn nhẫn với bản thân sao? Tôi đưa