
”
Vương Hoa Sơn gật đầu giận dữ: “Không tìm thấy chứng cứ, nhưng chỉ
tám mươi vạn thì sao cô ta thỏa mãn được? Tôi tin chắc cô ta sẽ lại mạo
hiểm. Bọn Hoàng Kiến Nhân, Mạc Hoài Nhân có thể là tay sai của Lâm
Tịch.”
“Không thể nào!” Tuy là Lâm Tịch Lâm ma nữ và bọn Hoàng Kiến Nhân,
Mạc Hoài Nhân đều có thù với tôi nhưng Lâm Tịch không thể nào cùng bọn
với bọn kia chứ?
“Sao lại không thể? Cả bộ phận tiêu thụ, kho hàng của công ty đều
thuộc quyền quản lý của một mình Lâm Tịch. Giờ tôi tiến lùi đều không
được, vừa không tìm được chứng cứ bắt hung thủ, vừa không thể đuổi việc
những kẻ đó, đương nhiên đằng sau có rất nhiều lý do cá nhân của tôi.
Tôi muốn tìm một người làm gián điệp nằm vùng, nhưng tôi sợ ngay người
tôi cử đi cũng phản lại mình!”
“Điều này… không thể nào.”
“Mạc Hoài Nhân! Mạc Hoài Nhân trước đây là thân tín của tôi, sau đó
thì sao? Đứng trước lợi ích có ai mà không động lòng? Mãi đến bây giờ,
điều tra được cậu và những người đó đều xích mích nên tôi mới tìm cậu.
Lũ khốn đó còn giả như không biết gì, thấy chúng giả ngu trước mặt là
chúng đang cười chế giễu tôi sau lưng. Tôi phải cho chúng vào tù hết cả
lượt!”
Chẳng trách, tổng giám đốc của công ty lại phải hạ mình cầu tới một
quản kho như tôi. Giờ nghĩ lại thấy đúng thật, lẽ nào chỉ vì việc trông
coi kho mà Vương Hoa Sơn lại phải cúi mình trước một con kiến sao?
“Ân oán giữa cậu và những người kia tôi đã tìm hiểu rõ cả rồi, với
Lâm tổng giám thì cậu càng không đội trời chung. Trán cậu cũng là do cô
ta đập đúng không?”
“Lâm tổng giám nói cho ông sao?”
“Nói chung là tôi biết vậy. Còn nữa, không phải cậu và Hoàng Kiến
Nhân, Mạc Hoài Nhân thù hận lắm sao. Tại sao cậu vừa quay lại thì chúng
lại mời cậu ăn cơm?” Đến việc này Vương Hoa Sơn cũng biết?
“Vương tổng… nếu những điều này đều không qua được mắt ông thì có lẽ
điều tra việc trộm cắp kia cũng không khó, ông nói có phải không?”
“Nói thì nói vậy, nhưng tôi muốn lôi hết cả tập đoàn bọn chúng ra!
Không tha cho bất cứ tên nào! Quan trọng nhất là nhất định tôi phải hạ
bệ Lâm tổng giám! Cậu nghe cho kỹ đây, tôi muốn cậu giả vờ hòa hảo với
bọn Hoàng Kiến Nhân, Mạc Hoài Nhân, lấy được sự tín nhiệm của chúng. Hai bọn chúng là tâm phúc của Lâm Tịch, nhưng chúng liên hệ với Lâm Tịch
thế nào thì tôi căn bản không tìm được dấu vết gì. Chắc chắn chúng sẽ
làm những chuyện kinh thiên động địa hơn nữa, nhưng chuyện gì thì chưa
biết được. Đây chính là điều khiến tôi lo lắng nhất. Cậu hãy giúp tôi
trà trộn vào bọn chúng tìm chứng cứ lật cả gốc lẫn rễ chúng lên!”
“Vương… Vương tổng, nhiệm vụ quan trọng như vậy… tôi sợ là mình không làm được!”
“Ân Nhiên, không phải cậu rất muốn giải quyết chúng sao?”
Hừ, sao mình muốn làm gì lão cũng biết vậy? “Đúng thế, nhưng giờ tôi chẳng thể làm gì….”
“Cậu hãy nghe tôi, sẽ rất dễ dàng tung một mẻ lưới tóm gọn bọn chúng
thôi! Những chuyện tôi nói cậu nhất thiết không được nói với bất cứ ai,
bất luận là ai… Về tiền công, dễ nói thôi! Ba mươi nghìn đô la Mỹ cậu
phải đền Lâm Tịch, cậu cầm đi! Thêm mười nghìn nữa cho cậu làm việc! Ân
Nhiên à, Mạc Hoài Nhân coi trọng cậu, cậu cũng phải đáp lễ người ta tử
tế chứ, phải làm ra vẻ như chợt bừng tỉnh lấy lòng hắn ta, thuận theo ý
muốn của hắn. Cậu nghe tôi…”
Sau đó tôi cảm thấy dường như có vài điều Vương Hoa Sơn chưa nói hết
với tôi, Lâm Tịch là tình nhân của ông ta, tình cảm có rạn nứt thế nào
thì cũng không đến nỗi phải đưa cô ta vào tù chứ?
Vì tôi là tâm phúc nên Vương Hoa Sơn bỏ hết những nhà kho nhỏ khác,
tất cả hàng hóa đều do kho chúng tôi quản lý. A Tín và tôi không phải
làm việc nặng nhọc nữa, còn tìm thêm mấy công nhân. Mật chỉ đầu tiên của Vương Hoa Sơn chính là bảo tôi tiếp cận Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài
Nhân…
Tôi dạy A Tín rất nhiều thứ, vì sợ khi tôi không có mặt sẽ có kẻ gây
chuyện, thủ đoạn hại người thì bọn lão yêu kia có nhiều vô cùng, khó
lòng đề phòng hết.
“Lão đại, cái này dùng làm gì?” A Tín hỏi tôi đang lắp máy quay.
“Tôi đã phản ánh lên trên rất nhiều lần, bảo họ lắp thêm vài cái máy
quay nhưng họ không chịu. Chúng ta lén lắp vài cái, nhỡ đâu lại quay
được hiện trường ăn cắp của bọn Hoàng Kiến Nhân. Như thế thì hay rồi!”
Đúng là tôi đã phản ánh với lãnh đạo nhưng những lãnh đạo cấp cao như
Lâm ma nữ và phó tổng giám Tào thì tôi không thể mặt đối mặt mà nói
chuyện được. Chỉ có thể báo cáo với Mạc Hoài Nhân, báo cáo về biện pháp
tăng cường phòng chống trộm với Hoàng Kiến Nhân có khác nào muối bỏ bể?
Là cấp trên không xem trọng một quản kho nhỏ bé? Hay là Hoàng Kiến Nhân
không báo cáo lên trên? Cái này thì tôi không biết được rồi. Tôi chỉ
biết bao nhiêu hàng ở đây thế này, mất một hai thùng là tổn thất hàng
vạn tệ rồi.
Chúng từ đầu đến cuối không làm bất cứ việc gì càng khiến tôi chắc
chắn chúng có can hệ đến việc hàng trong kho bị mất. Bọn chuột này sớm
muộn gì cũng sẽ bị lôi ra xử bắn mà thôi!
Lén lắp mấy cái máy quay vừa để đề phòng vừa có thể bắt cả người lẫn
tang chứng! Nhất cử lưỡng tiện. Thậm chí tôi còn nhìn thấy cảnh tượng
vui mừng đánh