
trống đốt pháo tưng bừng sau khi bọn chúng bị xử bắn!
Một hôm tôi làm như vô tình cho Hoàng Kiến Nhân xem bảng lương của
tôi, lương của phó giám đốc cao hơn hắn nhiều, nhưng hắn lại chỉ cười
chẳng coi là gì. Hoàng Kiến Nhân và tôi đều là nhân viên bộ phận kho,
lại không có tiền phần trăm tiêu thụ, lương của hắn lại không được phát
theo cấp phó giám đốc, đương nhiên ít hơn lương tôi, thế mà hắn không hề đố kỵ? Như thế không giống với tác phong của Hoàng Kiến Nhân, lẽ nào
hắn có nguồn khác? Câu trả lời là đúng thế. Cứ từ từ, sớm muộn gì thì
hắn cũng phải thò cái đuôi cáo ra.
Sáng nào cũng làm việc trong kho, tối cùng A Tín uống rượu trò chuyện trong kho. Nhiều khi tôi cảm thấy mình cũng là chuột, tuổi trẻ cứ thế
trôi qua: “A Tín, có cảm thấy chúng ta giống bọn chuột không?”
“Có phải chuột trũi không? Hì hì, trước đây em sống trong bãi rác cảm thấy mình giống như gián vậy. Aiz, nếu con người cũng có sức chịu đựng
như loài gián thì có môi trường nào là không sống được chứ?” A Tín nhìn
mọi việc rất đơn giản, rất thấu đáo, có phải trên đời này có rất nhiều
thứ rất đơn giản, chỉ là chúng ta nhìn chúng quá phức tạp.
Tối hôm phát lương tôi hẹn Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân đi “săn”. Mạc Hoài Nhân lái chiếc Focus của mình, mặt đầy vẻ hưng phấn: “Hôm nay
cậu rất có hứng nhỉ!”
“Quản lý Mạc, đồng nghiệp trong văn phòng thường bảo, nếu nói đến người biết chơi thì không ai khác ngoài quản lý Mạc!”
“Chú em đánh giá anh cao quá rồi. Đấy không phải biết chơi mà là biết hưởng thụ! Con người mà, cố gắng vật lộn trong thế giới này làm gì?
Công danh lợi lộc tất cả không phải để tìm niềm vui sao? Trong hàng vạn
niềm vui, tận hưởng chuyện đó là nhất, tối nay anh sẽ đưa các cậu đi
hưởng thụ một chuyến! Chú em nghĩ thông rồi hả?” Mạc Hoài Nhân đang hỏi
tôi có phải từ bỏ chuyện đối đầu với chúng không. Tên này vô cùng giảo
hoạt, miệng nói tin tôi nhưng chắc chắn trong lòng thì không. Tôi chỉ có thể từ từ tiếp cận hắn, rồi làm việc gì đó khiến hắn hoàn toàn tin
tưởng. Hình như Đàm Đào Sênh đã vạch rõ ranh giới với mấy người bọn Mạc
Hoài Nhân. Chúng đều là bọn chung một con thuyền, sao có thể vạch ranh
giới? Tôi cũng nhất định phải xử lý tay Đàm Đào Sênh.
“Quản lý Mạc, thay vì tôi sống anh chết thì chi bằng tôi sống anh
cũng sống, đó là hai bên cùng có lợi, cạnh tranh lành mạnh. Trước đây
chúng ta đánh đến lưỡng bại câu thương, có ai thắng chứ?”
“Tốt tốt tốt, nghĩ thông rồi thì tốt!”
Thấy hắn lái xe vào một con hẻm nhỏ, tôi hỏi: “Quản lý Mạc, chúng ta đi đâu vậy?”
“Người ta vẫn nói, đồng hồ Thụy Sỹ, xe hơi Đức, đồ gia dụng Nhật,
nước hoa Pháp, còn Nga thì sao? Đương nhiên là gái rồi. Hàng trong nước
chúng ta ăn chán rồi, cũng nên thử hàng nhập khẩu xem sao. Nghe nói gái
Nga ai cũng trắng hồng, cao to, béo mà không ngấy, dùng hai cái trước
ngực đập cũng chết người! Loại như Bạch Khiết sao có thể so bì? Ba chúng ta hôm nay sẽ thử hàng nhập khẩu!” Giọng của Mạc Hoài Nhân dâm đãng đến mức biến thái.
Hoàng Kiến Nhân vỗ tay: “Có phải rất đắt không?”
“Lẽ nào gái gọi nước ngoài trong truyền thuyết nước ta có thật sao?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Nếu các cậu đi tìm thì chắc chắn không tìm được đâu. Nhưng anh đây
là ai chứ? Anh là Mạc Hoài Nhân! Còn về giá cả thì yên tâm, tôi sẽ không để cậu tốn kém đâu.”
Tôi vội nói: “Làm thế sao được, phải có qua có lại chứ.”
“Aiz… cậu còn khách khí với anh nữa thì là ra vẻ với anh đấy nhá, cậu đã nể mặt mời anh, lại bỏ qua hết hiềm khích trước đây, anh vui còn
không kịp, sao để cậu tốn kém được!” Mạc Hoài Nhân lấy lòng tôi, ý đồ
khó đoán.
“Có gái da đen không?” Hoàng Kiến Nhân hỏi.
“Lão Hoàng thích thế à?” Tôi và Mạc Hoài Nhân đồng thanh.
“Vừa rồi anh nói rồi đấy thôi, ăn thịt lớn ngấy rồi thì nên đổi sang
thịt bò…” Tên khốn nạn, kỳ thị à, đáng lôi ra xử bắn. “Đàn bà châu Phi
được thượng đế ban cho sự gợi cảm điển hình, thân thể đó càng khiến bọn
đàn ông không thể kiềm chế được ham muốn.”
Mạc Hoài Nhân cười ha hả: “Lão Hoàng, không ngờ chú lại có nghiên cứu sâu về mỹ học nhân văn quốc tế như thế, lát anh sẽ hỏi giúp chú.”
Mạc Hoài Nhân dừng xe trước một cửa hàng cắt tóc trang hoàng đẹp đẽ,
hắn dẫn chúng tôi xuyên qua cửa hàng, đi qua con đường nhỏ hai bên có
tường bao, đi được mấy trăm mét thì đến đại sảnh đèn đóm sáng trưng, hai nhân viên nam ở quầy tiếp đón chúng tôi:
“Xin chào quý khách, ba vị muốn ăn gì?”
Mạc Hoài Nhân nói: “Thịt gà.”
“Gói lại không?”
“Mang về.”
“Ở đâu?”
Mạc Hoài Nhân chỉ vào vị trí nước Nga trên tấm bản đồ thế giới treo
trên tường. Chết tiệt, còn mật hiệu này nọ, không phải bình thường đâu…
Người kia lắc đầu: “Hôm nay mấy vị đến muộn, hàng nhập khẩu hết rồi.”
Mạc Hoài Nhân vừa nghe không có hàng nước ngoài thì nổi giận: “Làm trò gì vậy? Đến muộn? Chưa đến mười giờ đêm mà đã muộn?”
“Có mấy em sinh viên mới đến, cũng được lắm.” Anh chàng đứng quầy vội giới thiệu.
“Được đến mức nào? Không phải vì hàng nhập khẩu thì ai đến đây chứ?” Mạc Hoài Nhân thất vọng, quay người định đi.
Anh chàng kia vội vàng lấy ra mấy tấm ảnh người đẹp ăn