Teya Salat
Nữa Vòng Tròn

Nữa Vòng Tròn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323175

Bình chọn: 7.00/10/317 lượt.

ấy chiếc ghế kéo ra cho anh.

Chử Vân Hành chờ cô kéo một cái ghế khác ngồi xuống liền nói: “ Tôi muốn nói cô rất có khả năng quan sát, mọi hành động nhỏ nhất đều không qua được mắt cô. Ví dụ như vừa nãy”.

“ Vâng, có lẽ vậy”. Triều Lộ mỉm cười: “ Tôi hi vọng sẽ không làm mọi người chán ghét”.

“ Chí ít thì tôi không cảm thấy thế”.

Triều Lộ bật cười: “ Vậy thì tốt quá. Lần trước tôi có nói qua, không lâu vừa rồi tôi có làm ở quầy lễ tân. Làm ở quầy lễ tân thì xây dựng ấn tượng đầu tiên là việc rất quan trọng”.

Trên mặt anh lộ vẻ “ đánh giá cao thông tin chi tiết”.

“ Ở quầy lễ tân của các công ty thường dùng bút cắm quầy đúng không?”

“ Bút cắm quầy?”.

“ Loại bút có đế được dính cố định lên bàn, phần đuôi được nối với chiếc bút thông qua một cái dây nhựa như dây điện thoại”

“ À, hóa ra là bút cắm quầy”. Anh nhắc lại.

Triều Lộ nhớ lần trước chính Chử Vân Hành đã giải thích về sự chuyển động của chiếc xe lăn. Anh nói, người bình thường không hiểu rõ về xe lăn một tay là chuyện rất bình thường. Cô mỉm cười, học ngay câu đó: “ Người bình thường không biết cách gọi cụ thể của chiếc bút cũng là điều bình thường thôi”.

Chử Vân Hành cười thoải mái: “ Rốt cục thì chiếc bút kia là như thế nào?”.

Triều Lộ giải thích: “ Tôi đã từng gặp rất nhiều người sử dụng chiếc bút ấy. Số người dùng xong cắm bút lại trên đế e rằng chưa đến một nửa. Lúc đó tôi cảm thấy, cho dù đối phương chức vụ cao thấp hay thân phận như thế nào thì ngay việc này họ cũng không làm được. Trong lòng tôi lúc ấy đã đánh giá thấp về những người có trình độ hay cấp bậc cao”.

“ Có phần nguyên tắc”. Chử Vân Hành cười lãnh đạm: “ Bởi vậy có thể thấy, kỳ thực tiêu chuẩn của cô đối với mọi việc tương đối cao”.

“ Tôi đối với bản thân cũng đặt ra tiêu chuẩn rất cao”. Không hiểu sao cô lại thấy lo lắng, sợ anh cho rằng cô đối với mọi người thì nghiêm khắc còn đối với anh thì tỏ ra khoan dung. Cô không kìm được tiếp lời: “ Còn anh thì sao?”. Vừa buột miệng hỏi, cô đã thấy ân hận: Rõ ràng là không có ý gì nhưng cũng khó tránh khiến người ta hiểu nhầm trong lời cô có ý hơn thua. Với thân phận như hôm nay, cô không nên làm như vậy.

Vẻ mặt Chử Vân Hành thản nhiên, thẳng thắn trả lời: “ Tôi tự nhận đối với mọi việc, tôi dễ dàng tha thứ. Nhưng tôi nghĩ cô nhất định hiểu được một điều: Sự khoan dung và đánh giá là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”.

Triều Lộ bị những lời nhẹ nhàng này của anh đánh trúng. Trong thoáng chốc, cô nghe thấy âm thanh của viên đá rơi tõm xuống đầm nước sâu, mang theo tiếng vọng réo rắt. Cô biết đó là ảo giác nhưng vô cùng chân thực.

Anh nhìn cô, tiếp tục nói: “ Tiêu chuẩn của riêng tôi, có thể tóm tắt trong một câu: Ít nhất phải làm sao để khiến tự bản thân mình thấy chấp nhận được”.

Triều Lộ không nhịn được nói: “ Điều này không dễ dàng. Tôi đoán, yêu cầu của anh đối với bản thân chắc không thấp?”.

Tay phải của Chử Vân Hành nắm lấy tay trái: “ Có những lúc tôi tàn nhẫn với chính mình”.

Triều Lộ mỉm cười: “ Tôi tin”.

Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi im lặng. Còn Triều Lộ phát hiện ra tầm mắt di chuyển của anh liền hỏi anh có hay không còn việc khác nữa. Đồng thời cô đứng lên nói phải làm nốt cho xong những việc còn lại.

“ Dạo này tôi đang phải làm luận văn”. Giọng anh mang theo ý áy náy: “ Bản thảo và tài liệu tôi đều để trong phòng. Nếu có thể thì phiền cô dọn dẹp phòng ngủ trước giúp tôi”.

“ Có thể thay vỏ ga gối và lau bụi thôi được không?”.

“ Có thể”. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “ Từ nhỏ tôi không phải là người ưa sạch sẽ. Chỉ từ khi bị tai nạn giao thông, hệ hô hấp của tôi trở nên mẫn cảm, cho nên yêu cầu vệ sinh phòng tương đối hà khắc. Xin lỗi vì đã làm phiền cô”.

Triều Lộ nhớ anh đã hôn mê nhiều năm, thể chất trở nên kém là điều dễ hiểu. Cô vốn nghĩ viêc ưa sạch sẽ chỉ là chuyện nhỏ huống chi bây giờ nghe anh nói vậy, trái lại cô thấy ngượng ngùng: “ Không phiền gì đâu”.

Anh đứng lên muốn theo cô vào phòng, Triều Lộ theo bản năng giữ anh ngoài cửa: “ Không không, anh đừng vào. Một mình tôi vẫn có thể dọn dẹp được”. Cô nhớ kỹ lời anh nói về hệ hô hấp rất nhạy cảm. Cho dù mở cửa thông gió cũng không làm cô lo lắng bằng việc để anh giúp rồi sẽ mang bệnh.

Chử Vân Hành thở dài, nửa đùa nửa thật: “ Sớm biết thế tôi sẽ không nói vậy. Làm cho tôi có cảm giác mình thật vô dụng”.

Ánh mắt Triều Lộ nhấp nháy, cô cũng vừa đùa vừa thật nói với anh: “ Tôi đâu dám coi thường anh, giáo sư Chử tương lai”.

“ Khoảng cách từ giảng viên đến tước vị ấy rất xa. Cho dù học vấn còn là thứ hạng”.

“ Đi từng bước một sẽ tới. Tôi nghĩ bây giờ anh chuẩn bị luận văn cũng là trải qua một bước trong quá trình đó đúng không?”.

“ Cô không thấy việc tranh chức tranh quyền là việc rất tầm thường sao?”.

“ Ai nói như vậy? Tôi cảm thấy gọi giáo sư nghe rất xuất sắc và lợi hại”. Triều Lộ không phải không ý thức được bản thân hôm nay đã trở nên nói nhiều từ khi nào. Một mặt cô tự nhắc nhở mình nên có chừng mực. Một mặt ngoài miệng lại không thể dừng được. “ Hơn nữa, chỉ cần nghiêm túc học tập thì việc đạt được chức vị tương ứng là điều rõ ràng. Đúng rồi,