
tốt nhất được truyền thông săn đón và bị mọi người bàn tán.
May mắn Cao Mỹ Hà rất khiêm tốn che giấu tình cảm hai người, vì vậy chuyện cô và Nhiếp Quân ở chung một chỗ cũng không bị truyền thông phát hiện, chỉ là Nhiếp Quân lại không may mắn như thế, cứ hai ba ngày thì có trang đầu trên báo, không phải là cùng một người mẫu đại diện công ty ăn cơm thì là hẹn hò với nữ nghệ sĩ nổi tiếng kia, làm cho Trịnh Tố Linh tức giận, gọi điện thoại gấp đòi Nhiếp Quân về đại trạch hỏi.
"Đây đa số là xã giao kinh doanh thôi, không có gì đáng ngại đâu bà ngoại." Nhiếp Quân bình tĩnh trả lời.
"Con nói không có gì đáng ngại thì người khác cũng sẽ tin tưởng con không có gì sao?"
Trịnh Tố Linh tức giận ở trong đại sảnh đi tới đi lui, tức giận nói: "Còn nữa, con định ăn nói như thế nào với Mỹ Hà?"
"Tình cảm của chúng ta vẫn rất ổn định, cô ấy rất tin tưởng con." Nhiếp Quân nhún nhún vai, không đặt nhắc nhở của bà ngoại trong lòng.
Những ngày gần đây, anh bận đến không có thời gian ở bên Mỹ Hà, nhưng cũng chưa từng nghe cô nói bất kỳ một câu câu oán hận nào, mà tin tức trên báo nhìn mãi cũng quen mắt, không chỉ anh, có lúc Nghiêm Hâm và Mục Phong cũng sẽ lên báo, Mỹ Hà cũng quen rồi.
"Quân Nhi, quá mức tự phụ cũng không phải chuyện tốt."
Trịnh Tố Linh nhíu mày, đối với sự tự phụ của cháu trai có chút bất mãn: "Con có để ý Mỹ Hà gần đây càng ngày càng im lặng, càng không thích cười sao? Có không?"
"Bà ngoại, rốt cuộc bà muốn nói cái gì?"
Nhiếp Quân lo lắng ở trên ghế sofa đổi tư thế, nhìn chằm chằm ánh mắt lộ ra phòng bị của bà ngoại.
"Bà chỉ hỏi con một câu."
Đứa ngốc Mỹ Hà này, ngây thơ trả giá cũng không biết tranh thủ, thân là bạn bè của nó cũng có thể là bà ngoại chồng tương lai, Trịnh Tố Linh nói gì cũng phải vì cô mà tranh thủ bảo đảm. "Các con qua lại cũng được một thời gian rồi, khi nào thì con cưới Mỹ Hà vào cửa?"
"Bà ngoại, bà hẳn là biết con sẽ không kết hôn."
Yết hầu của anh như bị nghẹn lại, như có cái gì đó vô hình đang bám chặt cổ anh khiến hô hấp trở nên khó khăn.
"Cho nên tình yêu Mỹ Hà dành cho con không đủ để thay đổi con, mà con cũng không đủ yêu nó, cho nên không chịu vì nó mà thay đổi."
Trịnh Tố Linh sáng tỏ rồi, trong bụng vì đứa nhỏ thiện lương Cao Mỹ Hà mà cảm thấy cực kỳ đau lòng.
"Bà ngoại, là Mỹ Hà oán than gì với bà đúng không?"
Tầm mắt Nhiếp Quân nhìn chằm chằm bà ngoại, anh không hiểu tại sao bà ngoại lại đột nhiên nói với anh những chuyện này, cũng không rõ trong lòng bà ngoại đang tính cái gì, nhưng anh thề, anh thật sự ngửi thấy mùi âm mưu.
"Mỹ Hà không nói gì, mỗi lần bà hỏi nó, nó đều chỉ có một đáp án, chính là con rất tốt với nó, rất quan tâm cũng rất thương nó."
Bà cầm ly trà trên bàn lên uống một ngụm, hạ lệnh đuổi cháu. "Bà biết bà nên làm gì rồi, con có thể đi về."
"Bà ngoại!"
Bà ngoại phản ứng càng lạnh nhạt, mí mắt anh càng thấy bất an. "Bà tính làm gì Mỹ Hà?"
"Con cho rằng bà sẽ làm gì với Mỹ Hà?"
Trịnh Tố Linh trừng mắt nhìn anh, chậm rãi đem ly trà đặt xuống bàn. "Bà chỉ muốn tìm lại Cao Mỹ Hà vui vẻ trước kia thôi."
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Cao Mỹ Hà cảm giác có người vuốt ve gò má mình, bàn tay kia có chút lạnh lẽo, làm cô từ trong mộng tỉnh lại.
"Nhiếp Quân?"
Đứng bên giường là bóng dáng cao lớn mà quen thuộc, cô vô cùng tự nhiên nở nụ cười với anh. "Anh đã về rồi? Xin lỗi, em vốn là muốn chờ anh nhưng lại không cẩn thận ngủ thiếp đi."
"Em mệt thì cứ ngủ trước, không cần chờ anh, không sao đâu."
Anh cởi áo khoác xuống, treo ở giá áo bên cạnh cửa.
Cô luôn khéo hiểu lòng người như thế, luôn không cần người khác mọi lúc mọi nơi luôn bên cạnh mình khiến anh cảm thấy rất an tâm, bà ngoại nhất định là quá lo lắng, mới có thể nói có nói không.
"Em. . . . . ." Chỉ là muốn nói chuyện với anh.
Còn chưa kịp kể xong, môi của cô đã bị anh ngăn chặn. "Nhiếp Quân. . . . . ."
"Xuỵt, để cho anh yêu em."
Không biết được là gần đây áp lực công việc lớn, hay là lời nói xúc động của bà ngoại làm lòng anh không yên tâm, bây giờ anh không muốn nói gì cả, chỉ muốn ôm cô, yêu cô, giống như dựa vào cái này để chứng minh cô sẽ luôn ở trong căn nhà này, ở trong vòng bảo vệ của anh
~~~ HẾT CHƯƠNG 10 ~~~
Phần 1
"Anh. . . . . . có gấp không?"
Mặc dù hai người đã yêu nhau một thời gian, nhưng cô không cách nào miễn dịch với nụ hôn của anh, mỗi lần đều bị anh hôn đến đầu óc choáng váng.
"Chúng ta đã lâu lắm không có làm rồi. . . . . ."
Lúc đàn ông muốn luôn có rất nhiều lý do, anh cũng thế, thân thể cao to trực tiếp đè lên thân thể mềm mại của cô, bàn tay bắt đầu dao động khắp nơi.
Ở chung mấy ngày nay qua, đã đếm không hết số lần hoan ái, anh rõ ràng biết từng chỗ nhạy cảm trên người cô, mỗi lần luôn có thể khiến cô thỏa thích thỏa mãn, đây là kiêu ngạo lớn nhất khi thân là người đàn ông của cô.
"Chúng ta hôm trước mới làm. . . . . ."
Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, thân thể nhạy cảm không tự chủ được sinh ra phản ứng, tình dục nhanh chóng bị anh khơi lên.
"Ba ngày, ba ngày là giới hạn lớn nhất anh có thể chịu đựng."
Nhiếp Quân nói nhỏ, nhẹ nhàng cởi nút thắt á