
inh khủng của hắn, “Giữa hai vợ chồng muốn cùng chung sống phải có ăn
ý, chăm sóc lẫn nhau mới có thể sống chung được, đúng không?
“Em biết nấu cơm không?”
Nấu cơm? Lắc đầu…
“Em biết rửa bát không?”
Rửa bát? Năm cái còn một có thể coi là rửa không?
Nặng nề lắc đầu…
“Em biết lau dọn không?”
Có thể coi là biết nếu chỉ lau mặt đất thôi…
Thế là, vẫn lắc đầu…
“Em biết giặt quần áo không?”
Cái này cô biết.
Dùng sức gật đầu.
“Em biết cọ bồn cầu không?”
Biết!
Lần nữa dùng sức dùng sức gật đầu.
“Rất tốt!” Hắn cúi đầu xuống, khuôn mặt dừng phía trên
cô khoảng hai cm, hơi thở nồng nồng phủ lên mặt cô, “Tôi sẽ làm cơm, sẽ rửa
chén, sẽ lau dọn, nhưng không muốn giặt quần áo, không muốn cọ bồn cầu, em thấy
chúng ta phối hợp vô cùng hoàn hảo, đúng không? Em xem, chúng ta có thể phối
hợp tốt đến mức không thể tốt hơn như thế, đương nhiên có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Nghe tới nghe lui dường như có chút đạo lý, nhưng là…
Nếu như hắn đối với người vợ yêu cầu chỉ là giặt quần
áo và cọ bồn cầu, yêu cầu đó chẳng phải quá thấp sao, so với yêu cầu tìm bảo
mẫu của gia đình bình thường còn thấp hơn, lý do này nghe như để cho có
lệ.
Cổ Thược đẩy lồng ngực của hắn, “Anh thật sự coi tôi
là tên ngốc sao? Nói thật đi!”
“Nói thật?” Hắn bỗng nhiên hạ thấp người xuống, hôn
lên môi cô, không nhẹ không nặng mà cắn, cô mút lấy môi, lại phát hiện rằng
trong miệng đã đầy mùi vị của hắn.
Hai tay hắn chống hai bên cô, trong mắt có ý tứ sâu xa
mà cô nhìn không hiểu, “Em cảm thấy lý do là gì?”
Cô cảm thấy? Cô làm sao mà biết 9 đường cong 18 khúc
ruột của hắn đang nghĩ cái gì?
“Chẳng lẽ anh muốn đặt tôi ngay trước mặt, mỗi ngày
tâm tình không tốt đều bắt nạt một chút?” ngoại trừ hành hạ cô để hắn vui sướng
ra, cô không nghĩ ra bất kỳ lý do nào nữa.
Hắn rất khinh thường lắc đầu, lại cọ sát với cô một
lần nữa, “Tôi chẳng những sẽ không hành hạ em, mà còn rất chiều chuộng em, yêu
em, có tin không?”
Tin cái đầu quỷ, tin hắn mới là lạ!
“Bởi vì…” Hắn bỗng nhiên cười, “Có người nói cha và
con gái kiếp trước là người tình, nếu như kiếp này tôi thật lòng yêu em, kiếp
sau có thể làm ba ba của em.”
Cô trợn mắt há mồm!
Lý do này, quá cố chấp!
Cổ Thược biết mình hoàn toàn không có năng lực phản
kích, vén chăn lên che đầu, bên tai truyền tới tiếng cười của Chân Lãng, trong
sáng tự đắc.
Không được, cô tuyệt đối không thể gả cho hắn, cho dù
không bị hắn khắc chết, cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Mở chăn, cô phát hiện, ánh mắt Chân Lãng thủy chung
dừng lại ở trên người mình, cất giấu rất nhiều ý cười.
Nụ cười như vậy, lại lần nữa làm trái tim cô mãnh liệt
nảy lên, hít thở không thông.
Cô phát hiện mình càng lúc càng sợ nhìn thấy nụ cười
của hắn, mỗi lần vô ý nhìn vào ánh mắt và nụ cười kia, trái tim cô sẽ đập loạn
lên, hô hấp hỗn loạn.
Cô bỗng nhiên nhớ lại trước đó không lâu Phương Thanh
Quỳ hỏi mình…
Có phải vừa nghĩ tới anh ta, trong lòng cậu luôn cảm
thấy ngọt ngào, bất giác cười hay không?
Lúc nghĩ đến anh ta, có phải thấy nụ cười của anh ta
rất đẹp đúng không?
Lúc nghĩ đến anh ta, có phải trong lòng cũng trở nên
ngọt ngào không?
Lúc nghĩ đến anh ta, có phải hy vọng anh ta lập tức
xuất hiện trước mặt của cậu, có phải một lát không thấy anh ta liền thấy nhớ
không?
Cô bị bệnh, nhất định là bị bệnh.
Nhất định là bởi vì bệnh, bởi vì bị cảm, cô mới khao
khát có một người ở bên cạnh làm bạn, tuyệt đối không phải vì Chân Lãng.
“Thú y.” Cô nhẹ nhàng nói, “Tôi…”
“Chuyện gì?” Hắn sờ trán cô, lông mày cau lại, “Không
thoải mái?”
Không thoải mái, rất không thoải mái, hắn vừa nhíu mày
cô đã cảm thấy rất đẹp trai, cũng rất chói mắt.
Chẳng lẽ cô thật sự…
Hắn đưa tay ôm lấy cô, để cô tựa vào trước ngực mình,
“Có phải lại cảm thấy lạnh không?”
Lạnh chỗ nào? Cô chỉ cảm thấy nóng, hai má vẫn phát
nóng lên, cho dù nhắm mắt lại, trước mắt vẫn hiện lên nụ cười của hắn, ánh mắt
của hắn, từng cái nhấc tay nhấc chân của hắn. Dường như tạo thành một bộ phim
quay chậm, sinh động có tiết tấu.
Một lúc lâu không thấy Cổ Thược trả lời, hắn cúi đầu
xuống, “Thế nào? Không thoải mái sao?”
“À…” Cô chỉ cảm thấy trong lòng có một khát khao muốn
đưa tay ôm lấy hắn, dựa sát vào hắn.
“Đói?” Chân Lãng nới lỏng tay ra, “Muốn ăn gì không?”
Một mực lắc đầu, trong trí óc nghĩ lại dấu răng của
mình trước ngực hắn sáng nay, nuốt nước miếng, thật mê người.
Cô quả nhiên là bị sốt đến hồ đồ, lại muốn ăn thịt
người!
“Vậy em nằm đi, tôi đi mua cho em”. Chân Lãng nhấc tay
rời khỏi cô, xoay người đi thay áo.
Cô không chớp mắt, nhìn chằm chằm động tác của hắn,
càng nhìn tim đập càng nhanh; càng nhìn càng thấy khó thở.
Đến khi ánh mắt không còn nhìn thấy bóng dáng Chân
Lãng nữa, cô mới thở mạnh, đầu óc rất nhanh cũng tỉnh táo lại.
Không chút nghĩ ngợi, cô nhảy khỏi giường, tùy tiện
giật bộ quần áo khoác lên, lấy ví tiền của mình, dùng tốc độ nhanh nhất, trong
tình huống không báo trước cho ai —- chạy.
Khi Phương Thanh Quỳ tính xong số tiền thu được hôm
nay, cửa lớn bị đẩy ra một cách nặng nề, một người đang đứng chậ