
viết tiểu thuyết lại còn vác laptop sang tận nước Mỹ xa xôi… Vệ Nam cảm thâấ áy náy, nhưng không biết nên làm gì, chỉ biết nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung.
Đợi đến lúc Lục Song viết xong cũng đã là ba giờ sáng. Lục Song vươn vai, xoay người, tắt máy tính, đi đến cạnh giường đắp chăn cho Vệ Nam thì đột nhiên cô ấy mở mắt ra.
Lục Song hỏi: “Em chưa ngủ à?”
“Vâng, không buồn ngủ”.
Lục Song im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Vậy thì chúng ta lại thảo luận về vấn đề lúc nãy”.
Anh ấy ngồi xuống giường, Vệ Nam vội nằm dịch sang một chút.
Đến hôm nay đã là một tháng từ sau buổi tối anh ấy tỏ tình, chỉ có đúng một câu “Anh yêu em” được nhắc đi nhắc lại nhiều lần và nụ hôn mãnh liệt sau cơn say. Vệ Nam đẩy người anh ấy ra rồi chạy, không kịp suy nghĩ gì. Sau đó Kỳ Quyên xảy ra chuyện, thời gian ấy rất bận, ngày nào cũng có chuyện mệt mỏi, lo lắng khiến cô không có chút thời gian rảnh rỗi nào để suy nghĩ về tình cảm giữa hai người. Bây giờ mọi việc đã kết thúc, vấn đề mà mình muốn trốn tránh dần hiện ra trước mắt.
Vệ Nam cúi mặt xuống, khẽ nói: “Anh có điều gì muốn nói thì cứ nói”.
Lục Song đưa tay nâng mặt Vệ Nam lên, để cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình rồi nghiêm túc nói: “Anh yêu em, em biết điều đó chứ?”
Vệ Nam gật đầu.
“Thế ý em thế nào?”
“Em…” Vệ Nam nuốt một cái, nghĩ một lúc rồi nói: “Em thấy anh rất tốt…”
Thật xấu hổ, nói cái câu úp úp mở mở chẳng ra làm sao cả, nhưng Vệ Nam cũng không biết nên nói gì… Đối với Lục Song, người con trai lặng lẽ làm biết bao điều vì mình, luôn ở bên chờ đợi mình, quan tâm, chiều chuộng mình. Cảm giác mình dành cho anh ấy bắt đầu từ an, áy náy, đau lòng đến bây giờ là không nỡ rời xa. Phải chăng con tim đã bắt đầu dao động, bắt đầu học cách yêu anh ấy?
Lục Song chau mày: “Anh rất tốt, dĩ nhiên anh biết điều đó”.
Vệ Nam suýt sặc vì câu nói của anh ấy.
Lục Song nhíu mày hỏi: “Anh muốn hỏi em nghĩ gì về lời tỏ tình của anh, không phải là em đánh giá về con người anh”.
Vệ Nam cười: “Ý em là những chuyện đã qua không thể quên hết nhanh như vậy được. Vì vậy em cần chút thời gian để sắp xếp lại vị trí trong tim mình, sắp xếp xong em sẽ mời ông Phật là anh vào, anh tốt quá, em sợ nhét không vừa”.
Lục Song đặt kính xuống giường, chống tay gần người Vệ Nam, áp sát vào mặt cô ấy rồi nhếch mép nói: “Anh không phải là Phật, không cần em cúng vái. Anh chỉ cần em cho anh một chỗ trong lòng em”.
Vệ Nam cười tít mắt rồi nói: “Lục Song, em không muốn ở bên người này mà trong lòng lại nghĩ đến người khác. Như vậy không tốt cho cả anh và em. Sự toàn tâm toàn ý mà anh muốn bây giờ em chưa thể cho anh được, nhưng em sẽ cố gắng… nhất định sẽ có một ngày em cho anh được”, Cô ngừng một lát rồi cúi mặt xuống: “Chỉ có điều ngày ấy chắc sẽ không nhanh như anh mong đợi mà thôi”.
Lục Song im lặng một lúc rất lâu, sau đó mới khẽ xoa đầu Vệ Nam và nói: “Đồ ngốc”.
Vệ Nam nhìn Lục Song: “Anh tình nguyện đợi?”
Lục Song cười: “Anh có thể đợi em một tháng thì sẽ đợi được mười tháng, một trăng tháng. Nếu em quên anh ta nhanh như vậy thì đâu phải Vệ Nam mà anh quen”.
“Những kẻ hết lòng vì tình yêu đúng là kẻ ngốc, đáng tiếc là hai kẻ ngốc chúng ta lại gặp nhau”. Thấy anh ấy khẽ thở dài, Vệ Nam cũng nói thêm: “Đúng vậy, vì toàn thân phát ra từ trường ngốc nên mới có duyên gặp nhau”.
Nói xong Vệ Nam cười toe toét.
Lục Song nhìn Vệ Nam, thấy cô ấy cười tít mắt, bên miệng có cái lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, trông rất ngố.
Anh cũng khẽ mỉm cười.
Hai người im lặng nhìn nhau, rất lâu, rất lâu.
Không gian tĩnh lặng đến nỗi dường như chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau.
Ngoài cửa sổ ánh đèn lộng lẫy, tiếng vòi phun nước ào ào, chỉ có trong phòng là yên tĩnh đến thế.
Dường như tất cả đều không làm ảnh hưởng đến hai người, dường như trong mát họ chỉ có người đang ngồi trước mặt mình, trong đôi mắt đen láy ánh lên khuôn mặt rạng rỡ của đối phương, qua ánh mắt của đối phương cũng nhìn thấy mình đang mỉm cười – vô cùng ấm áp, vô cùng bình yên.
Cánh tay đặt cạnh người Vệ Nam khẽ gập xuống, anh áp sát mặt, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.
Nụ hôn ấy thuần khiết biết bao, ấm áp biết bao. Vệ Nam khẽ nhắm mắt, vòng tay ôm lấy anh ấy, trao cho anh nụ hôn.
Dù đã từng có người đi qua trái tim mình, dù vết thương mà người ấy để lại giống như vết thít của một sợi dây thép mỏng, giày vò mình trong suốt bao nhiêu năm. Dù vĩnh viễn không thể quên hết về anh ta, không thể quên người đã hát bài hát tặng mình trong cuộc thi năm ấy, không thể quên được người đã cõng mình đến bệnh viện trong ngày cá tháng tư, người mà bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất dịu dàng – Đó là mối tình đầu mình khắc cốt ghi tâm.
Nhưng bây giờ có một người khác bước vào trái tim mình, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, ấm áp như mùa xuân.
Đó chính là sự lựa chọn của mình.
Ánh sáng từ toà nhà cao tầng phản chiếu qua cửa sổ, rọi thẳng vào mặt Lục Song.
Anh rướn môi, ánh mắt toát lên sự dịu dàng và kiên định. Vệ Nam nghe thấy giọng nói trầm lắng của anh vang bên tai.
“Vệ Nam, dù lâu đến đâu anh vẫn sẽ đợi em”.
Hai người âu yếm nhìn nhau r