Old school Easter eggs.
Ốc Sên Chạy

Ốc Sên Chạy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323553

Bình chọn: 10.00/10/355 lượt.

thể chuyển ra ngoài sống. Cháu thấy cô nói rất có lý. Năm nay tiền thuê nhà đắt lắm, tiết kiệm được tội gì phải lãng phí. Hơn nữa cháu cũng thấy buổi sáng Nam Nam khó mà dậy sớm được”. Sau đó cô quay sang cười với Vệ Nam: “Đúng không, Nam Nam?”

Vệ Nam thở dài vô vọng, cúi đầu xuống, cầm đũa bới mấy miếng sườn vụn còn lại trong đĩa.

Mẹ cười và nói: “Tiểu Song à, Nam Nam nhà cô có thói ngủ nướng. Sau này, khi nào cháu dậy thì nhân tiện gọi nó dậy với nhé”.

Bắt đầu lên kế hoạch ưu đãi khách hàng sau khi bán con gái rồi. Chỉ muốn ghi thêm hàng chữ: Khách hàng được đổi lại hàng trong vòng một tháng, bảo hành ba tháng bên cạnh chữ “Đại hạ giá”.

Lục Song mỉm cười: “Nhất định rồi, cháu sẽ gọi em dậy”.

Vệ Nam nghiến răng nghiến lợi nhìm chằm chằm vào đĩa sườn vụn trên bàn, cuối cùng đặt đũa xuống, thở dài não ruột.

Quả nhiên, dạ dày là cơ quan rất quan trọng trong cơ thể người. Đấy là nơi mà ngũ cốc lương thực đều phải đi qua. Muốn giữ được trái tim đàn ông, trước tiên phải giữ được cái dạ dày của anh ta. Phụ nữ cũng vậy. Mẹ chỉ cần dùng một đĩa sườn xào chua ngọt mà có thể lấy lòng một đôi trai gái.

Buổi tối nằm ngủ với Nguyên Nguyên, Vệ Nam nhìn lên trần nhà rồi thì thầm chửi rủa: “Mày đúng là cái đồ qua cầu rút ván, ăn sườn của mẹ tao xong bán rẻ tao. Tình nghĩa chị em suốt bốn năm trời. Chẳng phải mày nói tình cảm của chúng ta giống bức tường thành khóc không đổ sao? Vậy mà bây giờ, trong mắt mày, giá trị của tao không bằng một miếng sườn?”

“Bức tường thành khóc không đổ vẫn có thể gặp nàng Mạnh Khương mà”. (Mạnh Khương nữ: một nhân vật trong truyện cổ Trung Quốc. Tương truyền chồng nàng là Mạnh Hỷ Lương bị bắt đi xây Trường Thành trong ngày cướic ủa hai người. Mạnh Khương đã đi tìm chồng suốt hơn 10 năm, cuối cùng khi tìm tới nơi thì chồng nàng đã chết vùi xác trong Trường thành. Đau lòng, nàng khóc lóc thảm thiết, tiếng khóc vang xa 800 dặm, nước mắt nàng làm sụp đổ một góc tường thành, lộ ra thi hài chồng nàng. An táng thi hài chồng xong, nàng Mạnh Khương nhảy xuống biển tự vẫn)

Nguyên Nguyên nhìn Vệ Nam một lúc rồi nghiêm túc rút ra kết luận: “Hơn nữa, giá trị của mày dĩ nhiên là hơn một miếng sườn rồi”. Sau đó cô đặt tay lên cằm, cười toe toét và nói: “Chỉ có điều so với cả đĩa sườn thì không bằng”.

Thấy Vệ Nam chuẩn bị vung nắm đấm, Nguyên Nguyên vội giơ hai tay ôm đầu và nói: “Không được dùng bạo lực với người vừa thất tình”

Ở nhà một đêm, sáng sớm hôm sau, Vệ Nam và Nguyên Nguyên chải đầu tóc gọn gàng, chuẩn bị về trường.

Lúc ra đến cửa, họ gặp Lục Song, quần âu áo sơ mi đóng bộ, trông rất lịch sự. Anh ta đứng dựa vào lan can, mỉm cười với hai cô gái và nói: “Có cần anh đưa đến trường không?”

Vệ Nâm lập tức lắc đầu: “Không cần đâu. Em sợ ánh mặt trời chói chang sẽ làm đen làn da trắng mịn của anh”. Cô cố ý nói thật tình cảm, muốn kích anh ta, kết quả là đối phương cao tay hơn tưởng tượng rất nhiều, khuôn mặt thản nhiên, không chút biểu cảm. Lục Song nói: “Các em con gái càng dễ bắt nắng hơn. Thôi để anh lái xe đưa hai em đi. Xe mới mua, cần mài lốp”.

Được thôi, thà anh nói thẳng là: “Mời hai cô làm công cụ của tôi, ngồi đè lên xe để mài cái lốp mới”.

Thực ra, đặt “hai con lợn cái” trong xe, hiệu quả mài lốp sẽ càng tốt hơn.

Đứng cạnh chiếc xe trắng mới toanh, Vệ Nam kinh ngạc trố mắt há miệng.

Nguyên Nguyên kinh ngạc thốt lên: “Ack, chiếc xa này đẹp thật. Trắng mà hồng, hồng mà trắng, thật đặc biệt”. Sau đó huých vào tay Vệ Nam, cười rất gian tà: “Anh ta giàu thế à? Hôm quá cứ tưởng mày đang câu cá sấu hóa ra là câu con rùa vàng”. Vệ Nam huých lại: “Mày nói linh tinh gì vậy, chắc đây không phải là xe của anh ta đâu. Điều kiện kinh tế nhà anh ta cũng giống nhà tao mà, đều là công nhân viên chức”.

Lục Song mỉm cười: “Là xe của anh, mới mua”.

Cái tai lừa của anh ta thật đỉnh, nghe được cả lời nói thầm. Phải chăng anh ta biết đoán ý qua sắc mặt?

“Chẳng phải anh mới tìm được việc cơ mà?”

Lúc Song nhún vai: “Trả góp”.

Dù là trả góp thì ban đầu cũng phải nộp một khoản tiền không nhỏ. Chẳng nhẽ lương tháng của anh ta nhiều thế?

Vệ Nam lạnh lùng hỏi: “Công việc gì? Chắc không phải là trai bao đấy chứ”.

Lục Song thản nhiên như không, chờ Vệ Nam nói tiếp như chờ một màn hài kịch vậy.

Vệ Nam tỏ vẻ ngạc nhiên, cất cao giọng kích anh ta: “Anh làm trai bao thật sao?”

Lục Song cười rồi nói: “Em nói xem, điều kiện của anh thế này mà đi làm trai bao thì… ai có đủ tiền mà trả?”

Vệ Nam nghĩ thầm trong bụng, đối phó với người phóng khoáng cần phóng khoáng hơn anh ta. Đối phó với người bỉ ổi cần bỉ ổi hơn anh ta… . Ai nói cho tôi biết đối phó với người mặt dày nên làm thế nào? Mặt dày hơn anh ta chăng? Tiếc rằng da mặt Lục Song dày đến mức có thể dùng làm áo chống đạn, sao có thể mặt dày hơn anh ta được đây?

Đành phải chịu thua, không thèm tranh cãi với anh ta nữa.

Vệ Nam quay người định chui vào xe thì Lục Song nghiêm túc nói: “Thực ra anh làm việc cho một công ty mạng. Làm về game online. Giám đốc của anh rất tốt, anh vừa đi làm đã trả trước lương cho anh. Đúng rồi, em có biết game online kh