
ung niên vóc dáng khôi ngô đi
tới, con ngươi màu nâu đảo quanh qua lại giữa mình và Diệp Nhu. Nhớ tới
trước khi gặp gỡ Diệp Nhu, trước nay chưa có cảm giác sợ xông lên đầu,
theo bước chân tiến tới gần của người đàn ông, trong đồng tử hiện lên sợ hãi. Tiểu Anh sợ, mình sẽ bị đối đãi giống như Diệp Nhu ba năm trước.
Cái bóng khổng lồ che trên đỉnh đầu, Tiểu Anh hoảng sợ quát ngưng lại: "Ông đừng tới đây."
Mại Tát Nhĩ lại gần khuôn mặt nhỏ trắng bệch, "Sao thế, cô sợ?"
Mùi rượu phun tới đây, Tiểu Anh cau mày lông mày, tay bị dây thừng thít đến mài hỏng da, "Tránh ra, cách xa tôi, ông mà dám đụng đến tôi, BLACK,
không, tôi sẽ giết ông."
"Ha ha!" Mại Tát Nhĩ cười như điên giống như nghe được chuyện cười, "Làm sao giết tôi đây, đừng nói cô, ngay cả
đạo tặc BLACK cũng không làm gì được tôi." Mại Tát Nhĩ nhìn về phía Diệp Nhu, "Nói cho dưa ngốc kia, nếu BLACK có thể giết được tôi, ba năm
trước đây đã giết rồi."
Diệp Nhu cong môi cười yếu ớt không lên
tiếng, đáy lòng rõ hơn so với ai khác, Hạ Thiệu Nhiên không có giết
người, vì không ai ép anh đến mức giết người.
Tiểu Anh nhìn Diệp
Nhu, lại nhìn Mại Tát Nhĩ, đột nhiên cảm thấy không khí giữa hai người
rất không tầm thường. Mại Tát Nhĩ liếc Diệp Nhu một cái, ánh mắt rơi vào trên bộ ngực nhô lên của Tiểu Anh, trong lòng Tiểu Anh kêu to không ổn. Tầm mắt Mại Tát Nhĩ quét qua áo ngủ gấu to lớn, chán ghét nói: "Tôi
không có hứng thú gì đối với cô gái nhỏ nuôi dưỡng không tốt."
Ừm!
Nghe ông ta nói lời này, trái tim Tiểu Anh hạ xuống, chưa đến một giây sau,
lại lo lắng cho Diệp Nhu, bàn tay háo sắc của Mại Tát Nhĩ đã phủ lên bộ
ngực cao vút của Diệp Nhu.
"Này! Cô ấy là phụ nữ có thai!" Tiểu Anh trừng tròng mắt nói. Mại Tát Nhĩ nghiêng đầu, "Cô muôn thay thế cô ta sao?"
Ánh mắt Tiểu Anh tràn đầy kinh khủng rủ rèm mắt xuống, trong lòng ở nói xin lỗi đối với Diệp Nhu. Cô còn không có can đảm lớn mạnh cùng giác ngộ hy sinh sự trong sạch của mình đi cứu tình địch.
Mại Tát Nhĩ quay
đầu trở lại, bàn tay hung hăng nắm Diệp Nhu, Diệp Nhu bị đau hừ ra một
tiếng, âm thanh kia nghe vào trong lỗ tai Tiểu Anh thì quá kỳ quái,
không tự chủ giương mắt nhìn. Giờ phút này từ bên trong hai cánh môi đỏ
khẽ nhếch của Diệp Nhu phát ta tiếng kêu khó nhịn, nhưng thái độ của cô
ta cũng rất hưởng thụ, Mại Tát Nhĩ vuốt ve càng nhiệt tình, cô ta lại
càng vui thích.
Bất kỳ cô gái nào gặp phải loại chuyện như vậy
cũng sẽ giãy giụa kịch liệt phản kháng, đem hết toàn lực bảo vệ trong
sạch của mình, Diệp Nhu biểu hiện quá khác thường, chẳng lẽ đúng như
Khuynh Tâm từng nói, cô ta là người của bí 7.
Hai cánh tay Diệp
Nhu bị treo ngược lên bị Mại Tát Nhĩ chà đạp hai mắt trở nên mê mị, hai
gò má ửng hồng, rên rỉ ra tiếng. Mại Tát Nhĩ gạt cái áo lót màu đen ra
cúi đầu vào trước ngực cô, răng nhọn cắn vật mềm mại, cảm giác đau khiến Diệp Nhu kêu ra tiếng.
Còn cô nàng Tiểu Anh nào dám nhìn hình
ảnh mắc cỡ này, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, nhắm chặt hai mắt, trong lòng buồn bã: chú ý ảnh hưởng một chút có được hay không!
"Cậu
ta cũng chơi đùa em như vậy sao?" Mại Tát Nhĩ phát ra lời nói, Tiểu Anh
vểnh tai lắng nghe Diệp Nhu trả lời. Diệp Nhu cười duyên, "Đúng vậy! Anh ấy đối với tôi như vậy, ha ha!"
Lòng Tiểu Anh như đao cắt.
Diệp Nhu rất hả hê, nhìn về phía Tiểu Anh, lộ ra nụ cười thắng lợi. Mại Tát
Nhĩ bị chọc giận, ngón tay đâm cô. Cười duyên bị tiếng kêu kinh sợ thay
thế, Diệp Nhu kêu lên: "Mại, nhẹ một chút, nơi này có con của anh!"
Mại Tát Nhĩ mắng: "Ai biết thư hoang dã này của người nào, thứ hàng hóa ti tiện!"
Cái gì? Đứa bé?
Đứa bé kia không phải của Hạ Thiệu Nhiên sao?
Tiểu Anh trợn to hai mắt, vội vàng quay đầu, tay ngăm đen to của Mại Tát Nhĩ đang đặt ở hạ thân Diệp Nhu. Trời! Cả khuôn mặt Tiểu Anh cũng hồng
thấu. Ánh mắt mê ly của Diệp Nhu cũng chú ý tới cô, nũng nịu cười quyến
rũ nói: "Cô gái nhỏ xem, sẽ học theo cái xấu đấy!"
Mại Tát Nhĩ
không hài lòng vì Diệp Nhu không chuyên tâm, ngón tay tấn công mạnh, cảm giác mạnh liệt đột kích tới, Diệp Nhu đã không để ý tới đứa bé hay
không, ưm ưm ư ư kêu lên.
Âm thanh rút ra đưa vào cùng tiếng kêu
dâm lãng không ngừng vang lên bên tai, Tiểu Anh nhắm chặt hai mắt, trong lòng mắng cẩu nam nữ biến thái.
Một phen tấn công mạnh xuống,
Diệp Nhu đi đứng xụi lơ, đổ mồ hôi lâm ly, Mại Tát Nhĩ rút tay ra, cởi
dây thừng trên cổ tay Tiểu Anh. "Ông muốn làm gì? Buông tôi ra." Trên
tay ông ta còn lưu lại dịch trong thân thể Diệp Nhu, mùi hương kỳ quái
khiến Tiểu Anh chán ghét tránh né, Mại Tát Nhĩ nào cho cô càn rỡ, bàn
tay giơ lên túm cổ áo cô kéo đến hướng cửa.
Tiểu Anh vừa giãy
giụa vừa la ầm lên: "Diệp Nhu, cô gái xấu, lại dám lừa gạt tình cảm của
BLACK, để cho anh ấy đau lòng, ngàn vạn đừng rơi vào trong tay tôi, tôi
sẽ khiến cô chết đẹp mắt."
"Két" Cửa bị mở ra, Tiểu Anh bị ném
trên mặt đất, Mại Tát Nhĩ nói với người da đen đứng sừng sững ở cạnh
tường: "Cho cậu, tận tình hưởng dụng." Dứt lời, đóng cửa lại. Mại Tát
Nhĩ lại tới bên cạnh Diệp Nhu, tháo quần áo ra, nâng bắp đùi trắng mịn
của Di