Polaroid
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326123

Bình chọn: 9.00/10/612 lượt.

ấy cổ áo anh, âm thanh hung ác: "Chưa từng thấy phụ nữ ư? Rất đói khát à?"

"Chúng ta kết hôn hơn một năm, ngay cả hôn cũng không hôn qua, em nói xem anh đói khát bao nhiêu?"

"Có bụng đói ăn quàng đi chăng nữa cũng không thể đụng con tiện nhân Diệp

Nhu kia." Lý Khuynh Tâm cầm cái tay anh sờ mông Diệp Nhu lên hung hăng

đánh tới hướng vách tường, "Bộp" một tiếng, đốt ngón tay Dạ Cảnh Triệt

lập tức rách da rỉ ra tia máu.

Hít khí lạnh vào trong miệng, Dạ Cảnh Triệt cắn răng nói: "Thật ác độc!"

"Còn ác hơn đấy!" Lý Khuynh Tâm cắn răng, sức lực mười phần đánh vào bụng Dạ Cảnh Triệt, Tiểu Anh nhìn thấy hình ảnh bạo lực thì lấy tay che mắt,

tim gan run sợ mà di chuyển bước chân hướng về phía thang máy.

Lý Khuynh Tâm thính tai, chợt quay đầu lại nhìn, Tiểu Anh nặn ra nụ cười,

"Hai người tiếp tục, tiếp tục." Dứt lời lắc mình vào thang máy.

Phụ nữ nên giống như Lý Khuynh Tâm, nên hung ác một chút với người đàn ông mới được.

Trong đại sảnh bữa tiệc ca múa mừng cảnh thái bình, Hạ Thiệu Nhiên khiêu vũ

với Diệp Nhu, điện thoại di động trong túi rung động, Hạ Thiệu Nhiên

buông Diệp Nhu ra đi tới một bên nghe.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười quái dị, Hạ Thiệu Nhiên cau mày hỏi: "Ai vậy?"

"Mại Tát Nhĩ Bí 7, BLACK, đã lâu không gặp."

Vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía, "Ôn chuyện sao?"

"Ha ha ha, nói chuyện vẫn ngắn gọn như vậy." Sau khi Mại Tát Nhĩ cười xong

nói: "Nghe nói BLACK điên cuồng gây án khắp thế giới, tầm nhìn là kho

vật chứng trong bót cảnh sát ở Lạc Thành, tôi muốn cậu thuận tiện mang

một ít đồ ra giúp tôi, không tính là gây khó dễ cho cậu nhỉ?"

"Bảo tôi làm việc giúp bí 7?" Hạ Thiệu Nhiên lạnh lùng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Vậy cái mạng nhỏ của cô gái cậu yêu mến khó giữ được rồi." Ống nghe ngừng

lại. Trong nháy mắt Hạ Thiệu Nhiên mờ mịt. Cô gái yêu mến nhất . . . . . .

Cô gái anh thích nhất . . . . . .

"Tiểu Anh!"

Vẫn bị giấu ở đáy lòng, cái tên giữ kỹ bị bật thốt lên, Hạ Thiệu Nhiên

ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Lạc Tiểu Anh ở trong đám, khuôn mặt vĩnh

viễn đều không đổi sắc dù cho núi thái sơn có sụp đổ nay lại tràn đầy

khẩn trương cùng lo lắng. Anh đẩy ra mọi người, bước nhanh chạy ra đại

sảnh, trong hành lang tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Anh, nhưng bóng dáng

màu trắng giống như biến mất khỏi thế gian, làm cho người ta không tìm

thấy.

Mại Tát Nhĩ sẽ không đường đột gọi điện thoại cho anh, nhất định là. . . . . . Nhất định là chộp được Tiểu Anh. Hạ Thiệu Nhiên móc

điện thoại ra gọi cho Lý Khuynh Tâm, ở tại lầu cuối cô căn bản đang

chỉnh Dạ Cảnh Triệt nên không rảnh nghe điện thoại.

Hạ Thiệu

Nhiên vừa nóng lòng lại nổi cáu, nghĩ đến thủ pháp tàn nhẫn biến thái

của Mại Tát Nhĩ đối với con tin, lòng như lửa đốt, anh vọt tới trước

thang máy không ngừng ấn, trong lòng càng không ngừng cầu nguyện: Tiểu

Anh ngàn vạn xin em đừng có chuyện.

"Dinh dinh" Cửa thang máy

chậm chạp kéo ra, Tiểu Anh mặc quần áo màu trắng đứng ở chính giữa,

giương mắt nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên thì sửng sốt.

Trong lồng ngực Hạ Thiệu Nhiên quay cuồng như sóng to gió lớn, thấy rõ người trước mắt

là cô gái mình nhớ thương nhất lo lắng nhất thì không nói hai lời, nhào

tới. . . . . . Tiểu Anh ngây ngô bị Hạ Thiệu Nhiên té nhào xuống đất, phía dưới là mặt đất

thang máy lạnh lẽo cứng rắn, người đàn ông đè ép trên người vừa cao vừa

nặng, trái tim hốt hoảng nhảy lên, ngực phập phồng, trong mắt hiện lên

thất kinh. Hạ Thiệu Nhiên nhìn cô, từ lông mày đến mắt, từ mắt đến môi,

vị trí lồng ngực không ngừng reo hò đánh trống, trái tim bị dọa đến bỗng an định lại, nếu cô có chuyện gì, anh đè nén, anh ẩn nhẫn, anh làm tất

cả đều uổng phí.

Giờ phút này, anh phải làm chút gì mới có thể khiến mình an tâm, làm chút gì, hôn cô?

Đúng, hôn cô.

Khoảnh khắc Hạ Thiệu Nhiên áp môi xuống, Tiểu Anh còn lờ mờ, bị động tiếp nhận anh. Nụ hôn này không êm ái ngọt ngào như lần đầu tiên anh hôn cô mà nó bá đạo, hung mãnh, vội vàng, như quét sạch cạy hàm răng cô ra xâm lấn

khoang miệng của cô, môi lưỡi dây dưa.

Nụ hôn kịch liệt làm cho

không người nào có thể chống đỡ, Tiểu Anh chỉ cảm thấy ngực có đốm lửa

thiêu đốt, đốt cả người cô run rẩy. Cảm giác thật sợ hãi, tay nhỏ bé sờ

loạn trên người anh, Hạ Thiệu Nhiên một tay bắt được tay nhỏ bé cứng đầu cứng cổ, tới đan xen, quấn quít, nắm thật chặt ở chung một chỗ.

Thang máy không ngừng hạ xuống, con số màu đỏ từ bảy nhảy đến một, lại nhảy

trở lại. Hai cặp môi dính thật chặt không có chút ý muốn tách ra.

"Dinh dinh" thang máy dừng ở lầu bảy, cửa mở ra.

Diệp Nhu kinh ngạc nhìn hai người hôn đến quên hết tất cả, nhìn bọn họ nắm

chặt tay đi chung với nhau, không thể tin được sự thật trước mắt, trong

mắt hiện lên ghen tỵ.

Cửa thang máy tự động khép lại, một nháy mắt kia mắt Hạ Thiệu Nhiên xuất hiện ánh sáng sắc bén.

Đầu óc thiếu dưỡng khí trầm trọng, Tiểu Anh choáng váng, Hạ Thiệu Nhiên

buông cô ra, Tiểu Anh hít thở từng ngụm, môi bị hôn vừa đỏ vừa sưng,

gương mặt cũng phiếm hồng, mắt long lanh, dịu dàng, bộ dáng khiế