
phải không?" Diệp Nhu
nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên. Mặt Hạ Thiệu Nhiên sa sầm, không nói một lời nhìn Tiểu Anh.
Cũng biết anh sẽ như thế này, vẻ mặt lạnh lẽo như tấm quan tài, vĩnh viễn
cũng không mong đợi cọc gỗ mở miệng nói lời thật lòng. Tiểu Anh bất mãn
nhăn nhíu cái mũi nhỏ đối với Hạ Thiệu Nhiên, thấy Nhan Hoan tới, mỉm
cười vẫy chào.
Mới không cần đối mặt với anh!
"Hi! Tiểu
Anh, thiếu chút nữa không nhận ra cô." Nhan Hoan có cá tính hào phóng,
cánh tay khoác lên trên bả vai Tiểu Anh, Nhan Hoan rất thích ân nhân cứu mạng này, ánh mắt chuyển sang Hạ Thiệu Nhiên: "Nhiên, hôm nay rất đẹp
trai đó."
Hạ Thiệu Nhiên hơi cong khóe môi, hỏi: "Tiếu Trạch đâu?"
Nhan Hoan giương cằm, mắt đẹp quét một vòng quanh hội trường, "Ừ! Ở bên kia với Tiểu Bạch!"
"Mọi người tán gẫu, tôi đi qua đó." Hạ Thiệu Nhiên bỏ lại Diệp Nhu đi tới
chỗ Tiếu Trạch, còn dư lại ba cô gái, Nhan Hoan theo lễ phép nói với
Diệp Nhu: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cám ơn." Diệp Nhu mỉm cười.
Tìm không ra đề tài, Nhan Hoan cười xin lỗi với Diệp Nhu, "Xin lỗi không tiếp chuyện được, chúng tôi đi bên kia trước!"
"Chơi vui vẻ!" Diệp Nhu xoay người, nụ cười trầm xuống, khuôn mặt sa sầm,
uống xong rượu trong ly. Hạ Thiệu Nhiên chưa bao giờ chính thức giới
thiệu cô với bạn tốt của anh, cô ghen tỵ, ghen tỵ với Lạc Tiểu Anh, ghen tỵ muốn chết.
Bạch Diệc Phong sắc nam, không bao lâu dụ dỗ được
mỹ nữ, Tiếu Trạch đứng một mình ở trong góc nhỏ, vuốt vuốt ly rượu, Hạ
Thiệu Nhiên đi tới, đập bờ vai của anh, Tiếu Trạch xoay người, nhạo báng anh: "Phô trương không nhỏ, xem ra lần này là nghiêm túc." Nhấp ngụm
rượu, Tiếu Trạch nói: "Trước còn nói với Nhan Hoan là chờ cậu kết hôn
với Tiểu Anh thì sẽ đưa đại hồng bao cho cậu. . . . . ."
Hạ Thiệu Nhiên lộ ra nụ cười khó gặp: "Được, tôi chờ."
Tiếu Trạch hiểu ý của anh, nâng ly: "Sớm ngày ôm được mỹ nhân về."
Hạ Thiệu Nhiên cùng Tiếu Trạch chạm cốc, mắt tỏa ra bốn phía, "Yến hội là
nhàm chán nhất, cảm thấy không có ý nghĩa, muốn về sớm một chút."
Tiếu Trạch nhướng mày, sáng tỏ.
"Hắc! Tán gẫu cái gì đấy?" Nhan Hoan lôi kéo Tiểu Anh, Tiếu Trạch nắm eo Nhan Hoan, hôn gò má cô nói: "Chuyện của cánh đàn ông với nhau."
Một
đôi mắt đẹp quét một vòng quanh hai người đàn ông này, Nhan Hoan nói:
"Hai người các anh có bí mật." Tay nhỏ bé nắm lên cổ Tiếu Trạch âm thanh mang theo mờ ám: "Anh tới đây cho em, em muốn dạy dỗ giáo dục anh cho
tốt."
"Giáo dục anh cái gì?" Tiếu Trạch bị Nhan Hoan kéo cà vạt lôi đi.
Nhan Hoan nói: "Trước mặt bà xã đại nhân không cho phép có bí mật."
Trong lòng Tiểu Anh biết rõ, Tiếu Trạch cùng Nhan Hoan cố ý tránh ra, làm như vậy là để cho mình ở một chỗ cùng Hạ Thiệu Nhiên, tay nhỏ bé siết chặt, chờ đợi Hạ Thiệu Nhiên mở miệng trước.
Một, hai, ba. . . . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Thiệu Nhiên không nói một lời,
chỉ nhìn cô chằm chằm, Tiểu Anh gấp đến độ cắn răng dậm chân: "Hạ Thiệu
Nhiên, anh thật là khối cọc gỗ!" Bị tức giận, xoay người rời đi.
Cái gì mà trở nên xinh đẹp thì anh sẽ đuổi theo mình chạy, cái gì mà nhớ
mình, khát khao lấy được mình, cái gì chủ động đến gần mình. Mày là đứa
ngốc, nhất là mình trở nên xinh đẹp cao quý đến đâu nữa thì Lạc Tiểu Anh cũng chỉ là cô nương ngốc chỉ biết ôm ấp yêu thương anh. Hạ Thiệu Nhiên cũng giống vậy, lạnh lùng, đần độn, chính là đại ngốc nghếch không hiểu cái gì là chủ động.
Nhìn đạp giày cao gót đung đưa vặn vẹo cái
mông nhỏ, Hạ Thiệu Nhiên mím môi cười. Tất cả bất đắc dĩ ẩn nhẫn cùng
hết sức chân thành liền theo rượu mạnh rót vào trong miệng, nóng cháy
tâm. Phục vụ kéo cái khay qua, ly rượu rỗng thay thế bằng ly đầy rượu,
Hạ Thiệu Nhiên lại uống tiếp.
Trong góc, Nhan Hoan rúc vào trong
ngực Tiếu Trạch nói: "Tiểu Anh thực ngốc, nếu đổi thành em, không phải
đem khối cọc gỗ kia. . . . . ."
Tiếu Trạch tiếp tra: "Giờ sao?"
Nhan Hoan cắn răng khạc ra một câu: "Phá hủy, giả bộ lần nữa."
"Ha ha! Bệnh nghề nghiệp!" Tiếu Trạch hôn môi cô, bàn tay quyến luyến trên eo cô, "Bà xã, chúng ta về nhà đi!"
"Về nhà làm gì?"
"Đua xe!"
"Ha ha. . . . . ."
Lý Khuynh Tâm đi tới bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên uống rượu một mình, đưa lưng
về phía kia, con ngươi lạnh lùng quét qua bốn phía, đè thấp giọng nói:
"Có người ngoài lẩn vào rồi."
"Ừ, chú ý an toàn của cô ấy."
"Biết."
Bữa tiệc chính thức bắt đầu. Âm nhạc sinh nhật du dương, nhân viên phục vụ
khách sạn đẩy bánh kem ba tầng ra, mọi người tự giác đến gần Diệp Nhu,
Lý Khuynh Tâm chê cười, "Đi thôi vai nam chính."
Diệp Nhu xinh
đẹp bị vây quanh tựa như sao vây quanh trăng, Hạ Thiệu Nhiên đứng ở bên
người cô, cao lớn rắn rỏi như thần hộ mệnh. Diệp Nhu nhắm mắt lại không
ngờ chắp tay hứa nguyện, ánh nến hắt lên khuôn mặt nhỏ, không nói ra
được dịu dàng, Tiểu Anh chen chúc tại trong đám người, trong lòng toát
ra nước chua.
Diệp Nhu mở mắt, một hơi thổi tắt cây nến, mọi
người ồn ào lộn xộn hỏi cô cầu nguyện gì, Diệp Nhu xấu hổ nói: "Hi vọng
Nhiên vĩnh viễn sẽ yêu tôi, giống như tôi yêu anh ấy."
Nụ cười
hạnh phúc quá chói mắt, Tiểu Anh thật s