
ẩm bẩm: "Hạ Thiệu Nhiên, anh là đại ngốc nghếch, Lạc Tiểu Anh. . . . . . Mày còn siêu cấp ngu ngốc hơn so với Hạ Thiệu Nhiên gấp một vạn lần."
Cả người mệt mỏi Tiểu Anh ăn qua loa cơm tối tắm rửa qua
liền lên giường ngủ. Cô ngủ say làm một giấc mộng, trong mộng Hạ Thiệu
Nhiên ngồi ở bên giường dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn cô, ngón cái
lạnh lẽo thô ráp mơn trớn mặt cô, nở nụ cười với cô, giống như người
tình thân mật, anh động động môi nói câu gì, cô không nghe rõ, anh còn
lặp lại một lần nữa, vẫn không có nghe rõ, Tiểu Anh nôn nóng giùng giằng muốn đứng dậy, bỗng chốc mở mắt, mới phát giác là mộng.
Ngón cái sờ qua gương mặt, phía trên hình như còn lưu lại nhiệt độ lạnh lẽo của anh.
Tiểu Anh biến mất cơn buồn ngủ, bò dậy.
Anh ở sát vách cô, không nhịn được không nhìn anh.
Hệ thống an ninh nhà họ Hạ nghiêm mật, người mặc y phục ban đêm, Tiểu Anh
đeo mặt nạ mèo, dùng dây thừng trực tiếp nhảy từ ban công này sang ban
công đối diện, nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất. Hai mắt nhắm chặt từ
từ mở ra, cách hơi nước thủy tinh thấy giường lớn không có một bóng
người, tâm thoáng để xuống.
Thật ra thì cô sợ, cô sợ nhìn thấy
Diệp Nhu ngủ ở trên giường Hạ Thiệu Nhiên. Hai chân móc ngược bệ cửa sổ, rình coi gian phòng lầu hai, thấy Diệp Nhu một thân một mình ngủ ở trên giường, mới lộ ra nụ cười sau mặt nạ.
Thư phòng, phòng giải
trí, phòng khách, mỗi một gian đều tìm kiếm bóng dáng của Hạ Thiệu
Nhiên, cuối cùng ở gian phòng mình từng ở qua Tiểu Anh thấy Hạ Thiệu
Nhiên. Anh áo đen quần đen nằm ở trên giường, một cánh tay đặt dưới đầu, cánh tay khác nâng lên, ánh mắt nhắm ngay một nhánh hoa anh đào mềm mại trong tay, ngón cái nhẹ nhàng chạm tới cánh hoa kiều diễm, nhẹ nhàng
vuốt ve, tới tới lui lui, lặp lại liên tục.
Trên mặt Tiểu Anh
nóng lên, giống như giờ phút này Hạ Thiệu Nhiên chạm tới không phải là
cánh hoa anh đào, mà là gò má của mình, trái tim dâng lên ngọt ngào,
lòng tự tin lại thêm mấy phần.
Khuynh Tâm nói không sai, anh thích mình.
Bên trong gian phòng ấm áp, tay Hạ Thiệu Nhiên vuốt ve cánh hoa đột nhiên
dừng lại, ánh mắt lẫm liệt quét về phía cửa sổ sát đất, Tiểu Anh bỗng
chốc mở to hai mắt, bị sợ đến thân thể ngửa ra sau, cả người rớt xuống
từ lầu hai.
Hạ Thiệu Nhiên thu hồi ánh mắt, giọng điệu vui vẻ nói với hoa anh đào trong tay: "Là con mèo ngu ngốc!"
Tiểu Anh bỏ chạy một đường về biệt thự, dựa vào cánh cửa, trái tim không ngừng đập thình thịch.
. . . . . .
Ngày sinh nhật Diệp Nhu, người liên tiếp tới biệt thự Dạ Cảnh Triệt, đều là
danh nhân thời thượng, mang theo trào lưu thịnh hành nhất ở châu Âu,
trang điểm chuẩn bị ăn mặc cho hai vị tiểu thư đến dự party sinh nhật.
Một nhóm thợ trang điểm vây quanh quay tròn Tiểu Anh, bận trước bận sau. Lý Khuynh Tâm mặc áo len màu tối rộng thùng thình ôm lấy tay bàng quan
đứng ở một bên chuyên chú nhìn, giống như không chuẩn bị tham gia party, không hóa trang cũng không thử y phục.
"Cộc, cộc, cộc. . . . .
." Giày da đạp lên cầu thang phát ra âm thanh nhẹ nhàng, Lý Khuynh Tâm
giương mắt nhìn sang âm thanh phát ra âm thanh, ánh mắt thu trở về.
Mặc tây trang màu tím phối hợp áo sơ mi đen, thắt lưng tối màu, chân đi
giày da đen bóng đầu nhọn, Dạ Cảnh Triệt chậm rãi đi xuống từ trên cầu
thang, một bước, một bước, đi tới phía Lý Khuynh Tâm.
Trước khi
Lý Khuynh Tâm kết hôn không có nói yêu, vẫn cho rằng cho dù có ngày mình phải lập gia đình, cũng muốn gả cho một người đàn ông tốt trong số đàn
ông, người đàn ông có thể chinh phục cô. Nhưng thực tế chênh lệch rất
nhiều so với mơ ước, cô không có gả cho người đàn ông tốt trong số đàn
ông, mà gả cho Dạ Cảnh Triệt, chỉ có một thân xác đẹp mắt, con gà bên
ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, chất lượng kém, người nhát
gan vô dụng.
Cô ghét anh, vô cùng ghét, cho nên mới phải bạo lực với anh, gia tăng quyền cước. Nhưng không thể không thừa nhận Dạ Cảnh
Triệt là người đàn ông anh tuấn tiêu sái có khí chất mê người.
Nhưng người đàn ông chỉ có bề ngoài đẹp mắt thì có ích lợi gì đây?
Có rất ít người dám thử tây trang màu tím, mặc ở trên người Dạ Cảnh Triệt
có cảm giác thần bí, hôm nay anh rất tuấn tú, còn nhìn tốt hơn so với
ngày kết hôn, Lý Khuynh Tâm sửng sốt.
"Sao còn chưa đổi quần áo?" Dạ Cảnh Triệt hỏi.
Lý Khuynh Tâm hồi hồn, quay mặt qua chỗ khác, Dạ Cảnh Triệt nhìn thợ trang điểm bận rộn, nhướng nhướng mày, đi tới bên cạnh giá áo, từ chỗ thợ
trang điểm mang tới đông đảo lễ phục kiểu mới nhất lựa ra một lễ phục
kiểu dáng đơn giản màu tím, lại từ từng dãy giầy lựa ra một đôi giày cao gót khảm kim cương đen, đưa tới trước mặt Lý Khuynh Tâm, "Đi thử một
chút."
Lý Khuynh Tâm do dự mấy giây, mới nhận lấy y phục cùng
giầy, đi thay quần áo. Dạ Cảnh Triệt chọn lễ phục rất phù hợp với phong
cách thần bí lãnh khốc của Lý Khuynh Tâm. Lý Khuynh Tâm loay hoay thắt
đai an toàn từ trong phòng ra ngoài, Dạ Cảnh Triệt nhướng mày, trong ánh mắt lộ ra tán thưởng, sờ lên cằm nói: "Rất đẹp, hình như còn thiếu cái
gì đó." Anh lấy thỏi son môi màu đỏ sậm từ trong rương của thợ