
ói, gương mặt anh giốn như người bình
thường, không giống tội phạm, cũng không giống ăn trộm, giống như ngồi ở trong phòng làm việc đi làm cho gia tộc, kiến trúc sư, hoặc là chuyên
gia gì đó, tóm lại không có chút nào giống như ăn trộm.
"Này từ
nơi nào đi?" Tiểu Anh đưa mắt quay lại gian phòng phong kín trong màn
hình, nhíu mi lại suy nghĩ sâu xa ."Tôi thấy đạo tặc trong phim ảnh đều
theo dây thừng ở cửa sổ từ trên trời giáng xuống."
Hạ Thiệu Nhiên châm chọc nói: "Đặc sản nướcThái là nhân yêu, không phải người mù."
"Phốc!" Tiểu Anh cười, tay nhỏ bé che môi lại nói: "Thật ra thì con người anh
cũng không phải là đần độn như vậy! Có lúc cũng rất thú vị!"
Thú vị? Lần đầu tiên Hạ Thiệu Nhiên nghe được có người khích lệ mình như vậy.
"Thế nào, tôi nói không đúng sao?" Tiểu Anh nghiêng đầu hỏi.
Hạ Thiệu Nhiên không muốn lãng phí thời gian, đánh dấu bản đồ. Tiểu Anh
không cam lòng hỏi tới, "Rốt cuộc tôi nói có đúng hay không?"
Tiểu cô nương bô bô.
Hạ Thiệu Nhiên giơ tay lên, ngón giữa dùng sức.
"Ai da!" Tiểu Anh bưng kín trán nhỏ.
"Chuyên tâm chút." Anh nói cô.
Sức lực ghê gớm thật, một cái thình lình còn rất đau, nhưng Tiểu Anh không
cảm thấy đáng ghét chút nào, bởi vì rất thân nật nha! Hành động có điểm
giống như người yêu nhau mới có. Nghĩ đến loại quan hệ thân mật đó, Tiểu Anh đỏ mặt.
"Nhiệm vụ ngày mai rất nguy hiểm, bắt đầu từ bây giờ cô tốt nhất là đem mỗi một câu tôi nói, mỗi một lộ tuyến đều phải liều
chết ghi tạc vào trong đầu." Bộ dáng Hạ Thiệu Nhiên nghiêm túc, một đôi
tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô hỏi: "Có thể làm được không?"
Tiểu Anh nghiêm túc, ưỡn ngực giương cằm, "Hoàn toàn không thành vấn đề, BOSS."
Hạ Thiệu Nhiên nói cẩn thận cho cô đường lẻn vào mật thất, cùng đường rút
lui chạy trốn cùng với đường gặp phải tình huống đột phát thì ứng biến,
Tiểu Anh nghiêm túc nhớ kỹ, có thể nói đến vai trò cải trang nhân vật
thì Tiểu Anh không làm.
"Cái gì! Phụ nữ có thai! Tôi không muốn!" Muốn ở dưới con mắt
nhìn trừng trừng của mọi người cùng sự giám thị nghiêm mật cảnh sát đem
tượng nặng đến bốn kí lô kim chuyển ra khỏi Cao ốc mà thần không biết
quỷ không hay, thật đúng là phải cần nhân vật phụ nữ có thai này.
Tiểu Anh phản đối bị Hạ Thiệu Nhiên vô tình bác bỏ.
Tiểu Anh mếu máo, "Phụ nữ có thai thật là khó diễn."
Hạ Thiệu Nhiên đưa mắt nhìn cô, lạnh giọng hỏi: "Cô không phải là con gái sao?"
"Này cùng có phải cô gái hay không có quan hệ gì, người ta còn là hoàng hoa
đại khuê nữ, lại chưa sinh đứa trẻ, nơi nào sẽ diễn phụ nữ có thai." Lời nói này tựa như hướng người ta tỏ rõ cái gì, Tiểu Anh nói xong, khuôn
mặt nhỏ nhắn vọt đỏ, chột dạ không dám nhìn anh.
Hạ Thiệu Nhiên
không nhúc nhích nhìn chằm chằm một điểm nào đó trên màn ảnh thật lâu,
mới mở miệng, "Xem một chút bộ dáng mang thai của cô gái này là gì."
Anh đem máy vi tính tặng cho cô, mình tiến vào phòng ngủ, không bao lâu
mang một túi du lịch màu đen ra ngoài. Anh tìm một đám trang bị trong
túi, đồ ngụy trang phụ nữ có thai thổi phồng cái bụng, thiết bị truyền
tin, công cụ, giấy bạc.
Tiểu Anh hết sức chuyên chú tìm kiếm một
chút tài liệu về phụ nữ có thai ở trên mạng, Hạ Thiệu Nhiên giao cho cô
thẻ căn cưới hoàn toàn mới, cần đóng vai nhân vật.
Molly hai mươi bốn tuổi, vợ của kiến trúc sư Nam Triết hai mươi chín tuổi, một phụ nữ có thai bảy tháng.
Trên thẻ căn cước là cô gái có tóc ngắn con ngươi màu rám nắng, con lai,
nhân vật hoàn toàn như bộ dạng Lý Khuynh Tâm trống rỗng giả tạo ra
ngoài.
Tiểu Anh loay hoay mái tóc dài của mình, lặng lẽ mở to hai mắt, nói: "Chúng ta tuyệt không giống như vậy."
"Hóa trang." Hạ Thiệu Nhiên ném cho cô hai chữ, cũng giao cho cô một bông tai kim cương đen.
Một cái xinh xắn đặt ở trong lòng bàn tay, Tiểu Anh hỏi: "Cho cái này làm gì?"
"Máy truyền tin."
"Giống như đúc cái viên anh đang đeo ư!" Tiểu Anh lại gần bông tai hột xoàn
quan sát cẩn thận, "Không phát hiện chỗ đặc biết gì!" Đầu nhỏ lệch ra,
hai ngón tay cầm bông tai hột xoàn xinh xắn hướng trên lỗ tai mang vào,
nhưng mang nửa ngày, mồ hôi cũng vãi ra cũng không thể đeo lên, cánh tay thất bại ê ẩm rũ xuống, chu môi oán trách, "Thật khó làm!"
Một
bàn tay to đưa đến trước mặt cô, Tiểu Anh ngước mắt nhìn bờ môi Hạ Thiệu Nhiên mím chặt, bông tai hột xoàn trong tay thả vào trong tay anh. Hạ
Thiệu Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, vạch sợi tóc bên má phấn ra, mặt
tiến tới, đầu ngón tay không mang theo nhiệt độ chạm vào lỗ tai nhỏ mềm
mại của cô.
Hơi thở phái nam ấm áp lao thẳng tới gương mặt, ngón
tay của anh quanh quẩn một chỗ trên lỗ tai cô, động tác vô cùng thân mật khiến Tiểu Anh ngay cả động cũng không dám động, thở cũng không dám thở gấp, gương mặt vốn trắng trẻo mũm mĩm lại ửng đỏ, ngượng ngùng nháy mắt to.
Lỗ tai của cô rất đẹp, hơn nữa vành tai nhỏ, mượt mà nhuận béo múp míp còn mang theo một tầng lông tơ, đặc biệt đáng yêu.
Cái bông tai hột xoàn này rất khó đeo, Hạ Thiệu Nhiên mất nửa ngày cũng
không giúp cô đeo lên. Anh cũng không phải người đặc biệt có kiên nhẫn
có đường tắt không đi lại cứ