Disneyland 1972 Love the old s
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325170

Bình chọn: 7.5.00/10/517 lượt.

bị,

liên lạc Lý Khuynh Tâm, nửa giờ sau hai người gặp mặt, lái xe chạy tới

mục đích. Thạch Nam cầm tay lái liếc Lý Khuynh Tâm một cái, "Cô nói anh

ấy để yên ư, cô bay lên không trung, gót chân không đợi đứng vững lại

bay về, phải nói Cảnh Triệt cũng thật là nuông chiều cô."

Lý Khuynh Tâm đeo tai nghe lên mở nhạc to hết cỡ, Thạch Nam không được để ý tới lắc đầu một cái chuyên tâm lái xe.

Tập đoàn K tổng bộ ở Lạc Thành trang bị bí mật giữa rừng núi, nhìn từ xa là một tòa biệt thự bình thường, trên thực tế đó là một tòa thành vô cùng

kiên cố, không chỉ có người gác cổng ngụy trang, còn hệ thống an ninh

bảo vệ căn cứ quân sự, cả tòa thành đề phòng nghiêm ngặt, mật không có

khe hở, ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ dễ dàng bay qua.

Lý Khuynh Tâm nằm trên mặt đất dùng ống nhòm quan sát hệ thống phòng ngự

chắc chắn của tòa thành, hỏi Thạch Nam: "Chúng ta làm thế nào giải quyết hệ thống giám thị?"

Thạch Nam buông tay, "Dùng hệ thống an ninh để bảo vệ căn cứ quân sự nhưng đen không vào được."

Lý Khuynh Tâm để ống dòm xuống, liếc anh một cái, "Cũng không thể quang minh chính đại tới gõ cửa nhà người ta chứ."

"Chúng ta có thể suy nghĩ biện pháp khác xâm nhập vào một chút." Thạch Nam xoa cằm nói.

"Biện pháp gì?" Lý Khuynh Tâm đem ống nhòm nhắm ngay cửa chính tòa thành, một chiếc xe màu đen lái ra khỏi cửa lớn. "Hắc, có người đi ra."

"Tôi xem một chút." Thạch Nam đoạt lấy ống nhòm, "Là Lạc Huyền cháu con rùa cùng cô gái bình phong Phượng Hoàng."

Lý Khuynh Tâm lộ ra nụ cười thần bí, búng tay, "Có biện pháp rồi."

"Cái gì?"

"Để cho bọn họ mời chúng ta đi vào."

. . . . . .

C thị.

Mùa hè nắng nóng đã bị mùa thu mát mẻ thay thế.

Lạc Tiểu Anh về tới đây đã một thời gian, ăn cơm ngủ lên mạng làm việc nhà, những ngày qua bình tĩnh lại an bình, không khỏi làm người ta hoài nghi thương lâm đạn vũ vài ngày trước đó là nằm mộng mà cũng không phải thật xảy ra qua.

Lúc này, Tiểu Anh đang ngồi ở trước máy vi tính, hết sức chuyên chú nhìn xem video kênh dạy thức ăn ngon làm hoành thánh.

Điện thoại bên cạnh bàn vang lên, Tiểu Anh tạm ngừng video nghe, "Chào

cô!"

Là người tiệm chụp hình gọi điện thoại tới, "Xin chào, Lạc tiểu thư, hình của cô đã rửa xong, làm phiền cô tới đây một chuyến."

"Tốt, tôi lập tức tới ngay."

Thay xong quần áo, Tiểu Anh giơ túi nhỏ lên, tâm tình vui vẻ rời cửa. Hạ Thiệu Nhiên tịch thu hình, cũng may cô vẫn dành trước.

Mắt lãnh khốc bị rửa thành áp-phích siêu cấp lớn, dùng mây tía sáng chói

ban đêm làm bối cảnh, rặng mây giăng đầy bầu trời xuất hiện một đôi mắt

như vậy, lạnh lùng mang theo lạnh lẽo, có vẻ đặc biệt khốc. Nhân viên

phục vụ trong tiệm chụp hình khen ngợi ánh mắt của người đàn ông trong

hình đặc biệt khốc thì Tiểu Anh vui mừng không ngậm miệng được, bởi vì

hình là mình cô thiết kế. Ra khỏi tiệm chụp hình, Tiểu Anh vừa nhìn thời gian vẫn còn sớm, quyết định đi cô nhi viện một chuyến.

Cô nhi

viện C thị nằm bên cạnh ngoại ô Bình Sơn, vị trí đất tốt, trước núi, non sông tươi đẹp, cỏ xanh xanh, phong cảnh tươi đẹp, thường thường có du

khách đến nơi này du lịch, trong năm tháng mười bảy năm trước Tiểu Anh

vượt qua ở nơi này.

Tiểu Anh giơ hai gói đồ ăn bọc kỹ lên, dưới

nách kẹp áp-phích, xuống xe buýt, dọc theo đường cái đi bộ hướng cô nhi

viện. Gió thu thoải mái, gió nhẹ thổi chéo quần, thổi sợi tóc rối loạn.

Tiểu Anh để túi lớn cùng áp-phích xuống, cúi đầu sửa sang lại sợi tóc,

một chiếc xe hơi cao cấp màu đen từ bên người cô chạy qua.

Trong

sân cô nhi viện rộng rãi, bọn nhỏ đang chơi trò chơi, vừa nhìn cô tới,

tranh nhau chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Chị Tiểu Anh! Chị Tiểu Anh tới."

"A!" Tiểu Anh giang hai cánh tay, ôm lấy cô bé chạy tới, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ chạy tới, hỏi: "Có nhớ chị hay không!"

"Nhớ ạ." Giọng nói non nớt của bé.

"Nhớ chỗ nào nữa?" Tiểu Anh cười đùa bấm bấm khuôn mặt nhỏ của bé. Cô bé sờ sờ tim nói: "Dạ dày nhóe!"

"Là muốn ăn ngon hả!" Tiểu Anh đem hai túi thức ăn giao cho đứa bé lớn: "Phân cho các em ăn đi!"

"Oh oh!" Bọn nhỏ giơ món ăn ngon lên, như ong vỡ tổ chạy đến phân phát nhau ăn.

Tô Tinh hiện đảm nhiệm chức vụ viện trưởng cô nhi viện đi tới, "Chà, Tiểu Anh."

Tô Tinh là con gái út của lão Viện Trưởng đã qua đời, vóc người cao gầy,

ngũ quan dịu dàng, dáng người cao khuôn mặt xinh đẹp cô nguyên bản có

thể tìm được một công việc tốt hơn, có phát triển tốt hơn, nhưng lại dứt khoát lựa chọn ở lại cô nhi viện, làm một viện trưởng.

"Oa!" Tiểu Anh ôm lấy Tô Tinh, "Mới một tháng không thấy, cô lại trở nên đẹp hơn."

"Có sao?" Tô Tinh cúi đầu nhìn mình một chút, "Tàm tạm!" Cô gái trẻ tuổi

cũng thích người khác khích lệ, Tô Tinh cũng không ngoại lệ.

Hai

người tán gẫu, nói qua chuyện cô nhi viện. Người bạn nhỏ chia xong thức

ăn nổi lên lòng hiếu kỳ đối với áp-phích Tiểu Anh cầm, chạy tới hỏi:

"Chị Tiểu Anh, trong tay chị cầm là cái gì thế!"

Tiểu Anh sờ sờ đầu đứa bé nói: "Một tấm hình đó!"

"Chị lại đi nơi nào mạo hiểm thế, nói cho chúng em một chút đi!" Người bạn nhỏ lập tức vây tụ tới.

Mỗi lần Tiểu Anh chụp ảnh xong sau khi trở l