Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325212

Bình chọn: 8.5.00/10/521 lượt.

ại cũng sẽ đem những chuyện ở

bên ngoài của mình kể cho người bạn nhỏ nghe, người bạn nhỏ cô nhi viện

thích nghe cô kể chuyện xưa nhất, sinh động thú vị giống như người lạc

vào cảnh giới kỳ lạ.

Mọi người vây Tiểu Anh vào giữa, Tô Tinh

vuốt đầu một đứa bé trai cùng mấy đứa chờ nghe chuyện xưa. Tiểu Anh hả

hê lấy tác phẩm của mình ra, bầu trời cảnh đêm thành thị xuất hiện tròng mắt người đàn ông lãnh khốc, khiến người bạn nhỏ hét lên kinh ngạc.

"Oa!"

"Chị ơi, đây là nơi nào? Là mắt của ai ạ?"

"Là . . . . ." Tiểu Anh chuyển con ngươi nghĩ, "Dạ, Robin Hood!"

"Robin Hood là ai vậy?"

"Em biết rõ, Robin Hood là một hiệp trộm." Cậu bé lớn nói.

Một người là cô bé cắt tóc ngắn giả con trai gãi đầu nói: "Tại sao em cảm

giác giống như người ngoài hành tinh, giống như Godzilla muốn tập kích

Địa Cầu."

Hình áp-phích lớn xác thực có chút cảm giác mỹ thức, nhưng nơi nào giống như Godzilla. Tiểu Anh nản, Tô Tinh che miệng cười.

Cách đó không xa, Hạ Thiệu Nhiên hai tay khoanh trước ngực dựa người vào cây anh đào quay đầu đi, không nhịn được cười lên.

Anh rõ ràng đã lái xe rời khỏi từ cô nhi viện, không ngờ gặp phải cô. Anh rõ ràng đã lái xe từ cô nhi viện rời đi, không ngờ sẽ gặp phải cô.

Người có duyên phận đi tới chỗ nào cũng sẽ gặp nhau, cho dù là mình không đi tìm người, người cũng không tới tìm mình.

Bọn trẻ trong cô nhi viện tranh chấp, "Anh là Robin Hood, Đại Anh Hùng."

"Mới không phải, cậu nhìn ánh mắt dọa người kia đi, chính là Godzilla, người xấu, người ngoài hành tinh đến tập kích trái đất."

"Robin Hood, Đại Anh Hùng!"

"Godzilla, Ngoại Tinh Nhân!"

"Robin Hood, Đại Anh Hùng!"

"Godzilla, người ngoài hành tinh!"

"Được rồi, được rồi, chớ quấy rầy, không muốn nghe chị Tiểu Anh kể chuyện xưa sao?" Tô Tinh tách người bạn nhỏ xảy ra tranh chấp ra, các bạn nhỏ lập

tức biến thành ngoan ngoãn dựng lỗ tai lên chờ đợi. "Khụ khụ" Tiểu Anh

thanh cổ họng, cố làm thần bí, chuẩn bị nói về chuyện xưa tới: "Ngày

trước. . . . . ."

Phi Thuyền Nguyệt Thần gặp nạn, trộm bảo vật ở

Thanh Mai, sự kiện Kim Cách Tư, cũng bị cô cải tổ thành câu chuyện

truyền kỳ. Trong chuyện xưa cô vĩnh viễn đều là công chúa, trong chuyện

xưa anh vĩnh viễn đều là kỵ sĩ bảo vệ công chúa.

Bầu trời xanh

thẳm, ánh nắng tươi sáng, gió thu mát mẻ thổi qua, váy vải bông màu

trắng bị thổi chéo, sợi tóc màu đen tung bay, cô gái vạch sợi tóc che

khuất tầm mắt, bên môi tách ra nụ cười so với ánh nắng còn ấm áp đẹp mắt hơn, tiếng cười thanh thúy theo gió thổi qua.

Lá cây anh đào

trên đỉnh đầu bị gió thổi phát ra tiếng soạt soạt, Hạ Thiệu Nhiên ngẩng

đầu, ngước nhìn ánh nắng xuyên thấu qua cành lá rậm rạp.

Cô chính là đứa bé được lão viện trưởng phát hiện dưới gốc cây, khi đó chính là

mùa hoa anh đào rực rỡ, cánh hoa nhỏ mềm mại rơi vào trên người cô, viện trưởng thấy cô mềm mại đáng yêu, liền đặt tên cho cô là Lạc Tiểu Anh.

Nghe xong chuyện xưa, tất cả các bé gái đều tưởng tượng mình là tiểu công

chúa, tất cả bé trai đều đem chính mình tưởng tượng thành hiệp trộm dũng cảm. Bé trai muốn làm hiệp trộm cũng không phải chỉ vì bảo vệ công

chúa, bọn họ càng hy vọng trở thành một khi một đại anh hùng trừng phạt

cái ác.

Tô Tinh mang theo bọn nhỏ trở về phòng học, Lạc Tiểu Anh thu hồi áp-phích, ánh mắt nhìn về cây anh đào.

Hạ Thiệu Nhiên nghiêng thân thể, khiến cây khô tráng kiện che lấp mình,

nhìn Tiểu Anh đi tới phía này, duỗi cánh tay dài nhanh nhẹn leo lên cây

khô, núp ở sau cành lá sum xuê.

Tiểu Anh mang theo nụ cười ngọt ngào đi tới, cánh tay tựa vào thân cây, nói: "Chào! Mẹ."

Cô đem gốc cây anh đào này làm thành mẹ của mình sao?

Hạ Thiệu Nhiên núp ở trên cây trong lòng chợt ê ẩm, nơi cổ họng khô khốc.

Chỉ có những người thiếu hụt tình yêu thương của cha mẹ lớn lên mới có

thể cảm nhận được loại tình cảm này.

Tiểu Anh buông tay ra, lùi

một bước, nhìn vỏ cây loang lở, đỏ mặt, nhăn nhó nói: "Mẹ, con thích một người. Ha ha, không cho phép mẹ cười nhạo con!" Cô xoay người dựa vào

cây khô, mở tấm áp-phích ra, nói: "Chính là anh, khốc đi! Hì hì! Con len lén nói cho mẹ biết nha. . . . . ." Tiểu Anh để tay bên môi đè thấp

giọng nói: "Anh chính là đạo tặc BLACK tiếng tăm lừng lẫy. Như thế nào,

lợi hại không! Con gái mẹ rất tinh mắt đi! Ha ha!" Sau khi cười xong,

quay đầu nói tiếp: "Anh ấy ý à, mặc dù nhìn lạnh lùng hà khắc làm cho

không người nào có thể thân cận, nhưng thật ra thì tâm tư đặc biệt thiện lương. Con rất thích anh ấy, con cảm thấy được anh ấy cũng yêu thích

con, không phải con tự cho mình là đúng tự mình đa tình, con có thể cảm

thấy anh ấy yêu thích con. Cô gái có giác quan thứ sáu rất chuẩn, nhưng. . . . . ." Tiểu Anh nhíu mi lại, nói: "Nhưng anh ấy rất kỳ quái, rõ

ràng yêu thích con, còn muốn đem con đẩy cách xa anh ấy."

Trên

đỉnh cây, Hạ Thiệu Nhiên nằm lên thân cành, mu bàn tay đệm lên đầu,

chống một chân lên. Tất cả lời của cô đều chui vào trong lỗ tai anh.

Cô là cô gái thông minh, đặc biệt thông minh!

"A đúng rồi, quên nói cho mẹ biết, anh ấy thích ăn sủi cảo, nhưng con bao không được, nhưng mà co


XtGem Forum catalog