
: "Trước kia Nhiên không thích ăn sủi cảo ba nhân, ngại
thức ăn có vị mặn, bởi vì tôi mới thích ăn. Ha ha!"
Lời này thật làm cho Tiểu Anh khó chịu, không đất dung thân.
Hạ Thiệu Nhiên mở miệng: "Lên lầu lau khô tóc đi." "Ừm!" Tiểu Anh lên lầu.
Nhiệt độ bên trong phòng cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, Tiểu Anh cởi
khăn bông xuống, áo lông mỏng, chỉ mặc T shirt tiểu hùng màu hồng, dùng
khăn lông lau chùi tóc.
Không quen bạn gái là bởi vì Diệp Nhu,
thích ăn sủi cảo ba nhân cũng bởi vì Diệp Nhu. Haizz! Tình cảm của bọn
họ giống như rất sâu, cô có thể đứng giữa hai người sao? Làm như vậy
không phải thành người thứ ba rồi sao? Được không?
Tuy nói tình yêu phải dũng cảm truy đuổi, hình như người ta có bạn gái!
Tiểu Anh nằm ở trên giường tinh thần lâm vào giao chiến, Hạ Thiệu Nhiên tiến vào gian phòng cũng nhận thấy được.
Hạ Thiệu Nhiên đứng ở bên giường nhìn một hồi lâu, nhìn cô cau mày, than
thở, buồn bã, quả đấm nhỏ xoay vòng trên giường đệm mềm mại. "Nghĩ gì
thế?"
"Hả?"
Tiểu Anh vừa nhìn là anh, nháy mắt mấy cái, từ trên giường bò dậy, hai ba bước nhảy vào trong ngực anh, bắp đùi kẹp
hông của anh, hai tay ôm lấy cổ của anh, mặt dán mặt anh nói: "Em còn có cơ hội đúng không? Hạ Thiệu Nhiên, anh nói em còn có cơ hội hay không,
không cần lập lờ nước đôi, không cần giấu giếm tình cảm của mình, trực
tiếp nói cho em biết, em muốn biết."
Cô làm bộ đáng thương hỏi, Hạ Thiệu Nhiên không biết trả lời cô thế nào, không biết nên hay không nên cho cô hi vọng.
Tiểu Anh thấy anh không nói, đầu nhỏ thõng xuống, đau lòng nói: "Vậy dạng
này đi, anh nói cho em biết, anh thích Diệp Nhu sao? Anh đối với cô ấy,
là yêu nhiều một chút, hay áy náy nhiều một chút? Là muốn yêu cô ấy, hay nghĩ muốn bồi thường cô ấy? Nếu như anh lựa chọn cô ấy. . . . . . Như
vậy. . . . . . Như vậy, lần này là một lần cuối cùng em ôm ấp yêu thương với anh, em sẽ đi xa, không dây dưa với anh nữa, không xuất hiện trước
mặt anh, không hề. . . . . . Thích anh nữa."
Một lần cuối cùng?
Cánh tay rũ xuống bên người như phản xạ có điều kiện ôm chặt người giắt trên người, Hạ Thiệu Nhiên hơi giận, canh chừng ánh mắt cô giống như đang
tức giận, môi lạnh bạc hôn cánh môi mềm mại một cái, tốc độ nhanh, giống vậy nhìn chòng chọc bảo bối thật lâu trong nháy mắt bắt vào tay.
Tiểu Anh có chút mộng, nháy nháy mắt, vô cùng không xác định mới vừa rồi
mình có phải thật bị anh hôn hay không, gương mặt không có tiền đồ đỏ
lên. Không dám nhìn anh, lại muốn nhìn anh, tầm mắt cứ như vậy quấn lấy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không khí mập mờ nảy sinh, Hạ Thiệu Nhiên
chậm rãi cúi đầu, Tiểu Anh khẽ giương cằm, không bị khống chế chậm rãi
mà tới gần, dừng lại, nhìn nhau, trong đồng tử nhau tìm kiếm mình, sau
đó lại từ từ đến gần thăm dò, gần thêm nữa, cuối cùng, hai cặp môi rốt
cuộc đụng nhau.
Lần này Hạ Thiệu Nhiên không có rời đi rất nhanh, mà lặp lại lưu luyến thật lâu, động tác ấy chính là dịu dàng, dịu
dàng đến hoàn toàn không phù hợp với tác phong cường tráng cùng cá tính
trầm muộn trước sau như một của anh.
Đôi môi bị ngậm trong miệng
anh, bị đầu lưỡi anh nhẹ nhàng đụng vào, nhiệt thấp, mềm mại, cảm giác
kỳ quái lại tươi đẹp. Sóng mũi cao dính vào mũi thon nhỏ, thở ra hơi thở giao dung ở chung một chỗ, đầu óc Tiểu Anh trống rỗng, không khí càng
ngày càng mỏng manh, có loại cảm giác thở không ra hơi. "Ưmh ——" miệng
nhỏ vừa mới mở, cho liền người ta thừa cơ lợi dụng.
Ách!
Cô còn không có hô hấp được không khí mới mẻ, đầu lưỡi của anh liền xông
vào, câu quấn cái lưỡi cô, nặng nề hút, nhẹ nhàng liếm, vừa tê tê vừa
mềm mại, vừa nóng lại không lực. Ông trời, thì ra là hôn môi kích thích
như vậy!
Tiểu Anh bị cánh môi có chứa ma lực hòa tan rồi, đáy
lòng nhộn nhạo xuân tình, vô số ngọt ngào nâng cả người, lên cao, đi tới một thế giới ngũ sắc.
Hạ Thiệu Nhiên nhiệt tình còn trong phạm
vi khống chế rời khỏi cánh môi ngọt mềm, hơi thở nồng đậm nhìn ánh mắt
mê mị, hai má đỏ hồng, cánh môi sưng đỏ.
Tiểu Anh thở hổn hển,
sau khi tìm về ý thức của mình lúng túng phát hiện, tư thế hai người quá mức mập mờ. Anh quá cứng rồi, cứng rắn cũng chống đỡ lên cô. Khuôn mặt
nhỏ vọt hồng đến có thể rỉ máu, lần đầu phát hiện bắp đùi quấn eo, tư
thế tay câu cổ làm cho người ta lúng túng kích thích như vậy.
Đầu nhỏ cúi thấp muốn từ trên người anh xuống, Hạ Thiệu Nhiên lại ôm cô
chặt hơn, cô mềm mại cơ hồ muốn rơi vào trong thân thể anh.
"Chớ
không thích anh." Trong giọng nói khàn khàn có ra lệnh còn có cầu xin,
Hạ Thiệu Nhiên nói: "Vô luận xảy ra chuyện gì, cũng xin, tin tưởng anh,
chờ anh." Tiểu Anh nghe thần kinh chấn động, cả người cũng cứng lại.
"Ý của anh là bảo em tiếp tục thích anh sao? Là thế này phải không? Hạ
Thiệu Nhiên, nếu như anh chọn em mà nói..., liền xử lý tốt quan hệ giữa
anh và Diệp Nhu. Lòng em nhỏ, không thích bạn trai đối tốt với cô gái
khác trừ em, nhưng Diệp Nhu là ngoại lệ, cô ấy đã từng vì anh mà bị
thương, anh có thể đối tốt với cô ấy, nhưng tuyệt đối không thể trên mặt cảm tình, nếu như vậy, em sẽ tức giận, em tứ