
Nhiên cần bao nhiêu ý chí mới đẩy cô ra, "Cút!"
"Anh sao thế, rõ ràng rất khó chịu, sao anh. . . . . ." Diệp Nhu mang theo
chút tức giận cởi dây lưng của anh ra, Hạ Thiệu Nhiên cả giận, dùng lực
lớn đẩy cô ra, cả giận nói: "Tôi bảo cô cút!"
Diệp Nhu không tin
mình không bắt được anh, thân thể trần truồng nhào tới lần nữa, "Nhiên,
em biết rõ anh rất khó chịu, để em giúp anh."
"Tôi, nói không cần. . . . . ." Ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên hoảng hốt, dục vọng trong thân thể kêu gào, anh sắp không nhịn nổi rồi.
"Cách tôi xa một chút."
"Không cần."
"Cút. . . . . ."
Lúc Hạ Thiệu Nhiên phát giận thật hù dọa người, nhưng Diệp Nhu quyết định
chủ ý muốn hiến thân, bởi vì cô cũng uống thuốc gây ảo giác, cần đàn
ông.
Đổi lại bình thường, một đầu ngón tay là có thể chấm dứt
tánh mạng của cô, nhưng uống xong thuốc gây ảo giác mãnh liệt Hạ Thiệu
Nhiên nóng giống như đốm lửa, cô gái đụng vào sẽ làm quả đấm của anh trở nên cực kỳ yếu đuối, hai người triền miên diễn biến thành xé rách vật
lộn một nơi, Hạ Thiệu Nhiên bóp chặt cổ Diệp Nhu, mắt đỏ, cắn răng hung
ác: "Lập tức biến mất ở trước mắt tôi."
Cổ mảnh khảnh biến hình ở trong lòng bàn tay y hệt kìm sắt, Diệp Nhu không cách nào hô hấp không
thể nói, mặt đỏ lên trợn to hai mắt, vẫy tay lung tung.
"Biến
mất. . . . . ." Hai mắt Hạ Thiệu Nhiên phóng hỏa giống như là muốn bóp
đứt cổ của cô, sức lực lớn muốn chết, Diệp Nhu cơ hồ đến mắt trợn trắng, hô hấp dần dần ngừng, cánh tay vung từ từ ngừng lại. Hạ Thiệu Nhiên hao phí thể lực khổng lồ buông lỏng tay ra, tư thế nhếch nhác bò dậy, bước
chân lảo đảo, tiến vào phòng tắm.
Một lát sau, bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên.
Trên sàn nhà, Diệp Nhu che cổ ho khan kịch liệt, so với ho khan là tình
triều mãnh liệt hoành hành trong cơ thể, cô co ro thân thể, hai tay bưng bít ngực, ánh mắt hoảng hốt, xuất hiện ảo giác, không lâu lắm liền ngất đi.
Nước lạnh theo vân da rõ ràng lồng ngực căng thẳng chảy
xuống, quần màu đen bị giội ướt, dính trên đùi, nước lạnh lẽo thấu xương cũng không tưới diệt lửa tùy ý chạy trong cơ thể, sắc mặt Hạ Thiệu
Nhiên rất khó nhìn, trướng đến hồng, bắp thịt cả người cùng tế bào căng
thẳng, hết sức nhẫn nại cùng khắc chế, trong con ngươi phát ra ánh sáng
hung ác sắc bén kinh người.
"A!" Anh cắn chặt hàm răng, phát ra
tiếng gào thét đáng sợ, quả đấm điên cuồng nện trên vách tường, từng vết máu lập tức bị nước trôi đi.
Dục vọng ép mù quáng chính anh tựa
vào trên vách tường lạnh lẽo thở dốc, trước mắt hiện lên khuôn mặt khả
ái, nụ cười mê người của Tiểu Anh.
Thuốc gây ảo giác rất đáng sợ, nước lạnh, đau đớn, ý chí mạnh nhất, đều không thể ngăn cản dục vọng dời núi lấp biển.
"Tiểu Anh!" Hạ Thiệu Nhiên phát ra âm thanh khàn khàn đáng sợ, bị dục vọng
hành hạ gần như điên cuồng anh kéo khóa quần dài xuống. . . . . .
Sau khi giải trừ, Hạ Thiệu Nhiên mặc áo choàng tắm từ phòng tắm ra ngoài,
lướt qua Diệp Nhu hôn mê bất tỉnh, đốt điếu thuốc đứng ở phía trước cửa
sổ hút.
Anh muốn hết sức bảo vệ Tiểu Anh đã đưa thân vào trong gió lốc, anh nên đưa cô đi, càng xa càng tốt.
Khi Diệp Nhu mở mắt ra, phát hiện cả người mình lõa lồ nằm ở trên giường
đệm mềm mại, cánh tay Hạ Thiệu Nhiên để ngang bên hông, ép cô không thở
nổi.
Anh cởi bỏ, cô cũng cởi bỏ, anh còn thân mật ôm cô như vậy.
Trong lòng Diệp Nhu hài lòng, tối hôm qua kịch liệt kháng cự như vậy,
kết quả còn là trốn không thoát dịu dàng của cô.
Thuốc gây ảo giác lợi hại nhất chính là làm cho người ta sinh ra ảo giác, cùng người thích nhất đi chung với nhau.
Diệp Nhu nhẹ nhàng dời cánh tay nặng nề, lật người, bụng đau, nhịn không
được rầm rì một tiếng, tay che miệng, liếc mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên ngủ
say, nghĩ thầm, nhất định là tối hôm qua động tác hai người quá kịch
liệt. Diệp Nhu nhỏ giọng xuống giường, mặc quần áo tử tế, khẽ bước ra
khỏi gian phòng .
Người đi rồi, Hạ Thiệu Nhiên mới dám ngủ, anh
làm một giấc chiêm bao, trong mộng cô gái không mỹ lệ ủy thân dưới người anh, hai tay vịn bờ vai của anh thừa nhận anh, khoái cảm như mảnh ngâm
chân thực.
Đó là di chứng sau thuốc gây ảo giác, tin tưởng Diệp Nhu cũng có.
Tiểu Anh ăn mặc chỉnh tề đứng ở trên cầu thang nhìn Diệp Nhu từ phòng Hạ
Thiệu Nhiên rời đi, mới mang hộp giữ nhiệt đựng sủi cảo cho anh đi tới,
giãy dụa tay nắm cửa, lặng lẽ đi vào.
Ánh sáng dần dần lộ, sắc
trời sáng choang. Ánh mặt trời ấm áp sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ
chiếu vào, người đàn ông nằm trong giường màu đen còn đang ngủ say, chăn màu đen đắp ở vị trí phần eo trở xuống, bắp thịt kiện mỹ có nửa lộ ra
bên ngoài, quần áo xốc xếch, thân thể đầy vết hôn là châm chọc lớn
nhất.
Ngủ say nhưng khóe miệng anh hơi vểnh, gương mặt thỏa mãn,
nhu hòa không ít so với đường cong nguội lạnh giữa ban ngày. Tiểu Anh
mặc áo nhung ngồi ở bên giường, nhìn anh chằm chằm.
Trong nhà mở máy điều hòa không khí, nhưng cô không cảm thấy có chút nóng nào.
Có thể nhìn chăm chú quá mức mãnh liệt, Hạ Thiệu Nhiên từ từ tỉnh lại. Con ngươi hẹp dài chậm chạp mở ra, hình ảnh người trước mắt từ mơ hồ đến rõ