
thương, tôi nói muốn về nhà nghỉ ngơi, anh cũng không nghi ngờ.
Vừa về đến nhà, tôi liền trực tiếp đến thư phòng của Đường Tống, nơi này tôi chưa bao giờ đi vào, là thế giới riêng tư cùa anh, mà hôm nay, tôi lại lẻn vào, hèn hạ mà nói là như kẻ trộm.
Động tác của tôi rất cẩn thận, kiểm tra cũng rất cẩn thận, mỗi một món đồ động vào, sau đó đều trả về chỗ cũ, bảo đảm anh sẽ không biết được.
Vậy mà nỗ lực hơn cả tiếng đồng hồ, cũng không có thu hoạch gì, tất cả đều là tài liệu làm ăn, không có bất kỳ thứ đồ tình cảm nào.
Anh thật sự, đem món đồ đó bỏ đi?
Tôi ra khỏi thư phòng, tại đầu cầu thang, ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán, mồ hôi lạnh, là do sợ hãi, tôi cảm thấy tôi rất đáng sợ.
Trước kia chưa từng muốn tới đây điều tra, nhưng cố tình đang lúc tình cảm với Đường Tống có tiến triển lại xuất hiện ý nghĩ như vậy, Tần Khinh, tại sao mày lại có càng nhiều, ngược lại càng muốn có nhiều hơn? Mày không phải từng nói với mọi người, mày cần, chỉ là bên cạnh Đường Tống, mặc cho trong lòng anh suy nghĩ đến ai, đều không oán trách hay sao? Vậy tại sao hiện tại lại muốn làm huyện như vậy?
Thì ra lòng người ta, đúng là động không đáy.
Tôi vẫn ngồi mất hồn như vậy, Đường Tống đi tới lúc nào cũng không hay biết.
“Sao vậy?” – Anh ngồi xuống cạnh tôi trên bậc thang, đưa tay vuốt trán tôi, cau mày nói – “Bệnh sao? Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?”
“Không sao” - tôi lắc đầu.
“Hôm nay ở bệnh viện, anh gặp lại một người bạn, Tử Ba, em còn nhớ không? Trước kia có tham gia hôn lễ của chúng ta” – Đường Tống ngồi trên bậc thang tán gẫu với tôi.
Tôi từ chối cho ý kiến, ngày đó người tới nhiều quá, quả thật không có ấn tượng gì cả.
“Tử Ba cùng vợ kết hôn nhiều năm, vẫn chưa có con, lần này cậu ấy cùng vợ đến bệnh viện là thụ tinh nhân tạo” – anh nói với tôi – “vì làm thụ tinh ống nghiệm, vợ cậu ấy ăn uống rất cực khổ, trên người xuất hiện nhiều vẩy” – Đường Tống nắm bờ vai tôi, nhẹ giọng nói – “Anh lúc đó liền nghĩ,chúng ta sau này nếu có vô sinh, cũng sẽ không để em đi làm giống như vậy, cực khổ, nhận nuôi một đứa con là được rồi”
“Không sinh con làm sao mà được chứ? Bố mẹ chồng khẳng định không chịu” – tôi cười Đường Tống có ý nghĩ kỳ lạ.
“Nhà Tử Ba ba đời đều là con một, cho nên câu ấy nhất định phải có thế hệ sau, anh không giống vậy, còn có một đống anh em, để bọn họ giúp chúng ta truyền lại nòi giống cho Đường gia đi” – Đường Tống nói.
“Anh là nghiêm túc?” – tôi nhìn Đường Tống không giống như nói đùa.
“Em không nhìn thấy vợ cậu ấy trước đây hình dáng rất sáng sủa, bây giờ lại tiều tụy như vậy. Người đàn ông nào để cho vợ mình chịu cái cảnh này chứ, Tử Ba nói với anh cũng rớt nước mắt. Nếu mà về sau như vậy, ba mẹ có hỏi, anh sẽ nói vấn đề là ở anh, do anh nòng súng không có đạn”
“Thế nào đi theo em riết rồi nói chuyện lại không văn minh rồi hả?” – tôi cười
Tôi cười không nổi, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trong một khắc kia mới biết, trên đời này lời nói động lòng người nhất không phải là “anh yêu em”, mà là “anh không nỡ để em chịu tội”
Thời điểm tôi cảm thấy hạnh phúc giống như đi trên một đường thẳng thì Duy Nhất trở về, hơn nữa còn mang về một người —— đứa bé trong bụng của cô.
Ở trong quán cà phê, tôi nhìn người đối diện quấn khăn quàng cổ, đeo kính đen lớn, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng cũng có chút luống cuống.
Của người nào? Không kịp nghe cô nói, tôi liền hỏi.
Còn có thể là ai hay sao? Duy nhất cắn môi thật mạnh, giống như cắn cha của đứa bé. Trên đời này người có thể làm cô vừa hận vừa yêu chỉ có duy nhất Đoạn Hựu Hồng rồi.
Cậu cũng không phải là không có kinh nghiệm, làm sao lại không biết dùng các biện pháp bảo vệ? Tôi cau mày.
Chưa kịp. Duy nhất tiếp tục cắn môi.
Hiện tại định làm như thế nào? Nói với hắn chưa? Tôi hỏi.
Hỏi xong những lời này tôi liền cố gắng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Duy Nhất, chỉ thấy cô cắn chặt răng, đôi môi tái nhợt. Thật lâu, cũng không có trả lời.
Vậy là cậu tính toán không cần đứa bé này rồi. Tôi cuối cùng cũng biết tính toán rõ ràng của Duy Nhất.
Đại Khinh, giúp tớ tìm một bác sĩ đáng tin cậy, làm giải phẫu cho tớ, trong vòng hai ngày nay, càng nhanh càng tốt. Duy Nhất tựa hồ là sáng sớm đã hạ quyết tâm.
Tớ cảm thấy cậu nên thương lượng với hắn đi. Tôi khuyên nói.
Khuya ngày hôm trước tớ đi tìm hắn chính là vì thương lượng chuyện này, kết quả là? Phát hiện hắn cùng một người phụ nữ khác hẹn hò, cậu nói xem tớ còn lời gì để bàn bạc với hắn chứ. Duy Nhất hừ lạnh.
Vậy cậu nên đem lỗi của cha trút giận lên con. Tôi khuyên.
Là tôi thật xin lỗi đứa nhỏ này, cha mẹ của nó vẫn còn chưa có lớn lên, nó ra ngoài chưa chắc sẽ có cuộc sống sung sướng. Duy Nhất cố gắng cho tôi thấy được sự lạnh lùng trên gương mặt, lòng của cô cũng không phải sắt đá, tôi xem cho ra cô cũng không bỏ được đứa nhỏ này.
Nhưng nếu Duy Nhất nói như vậy, tôi cũng vậy chỉ có thể đáp ứng.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, tôi lập tức hẹn Tô Gia Minh đi ra ăn cơm, nhờ hắn giúp một tay tìm bác sĩ đáng tin. Ba mẹ Duy Nhất cũng coi là người có mặt mũi, nếu nghênh ngang đi bệnh