Duck hunt
Ồn Ào Nhỏ!

Ồn Ào Nhỏ!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325025

Bình chọn: 8.5.00/10/502 lượt.

luôn nghĩ, muốn tìm thời gian cùng cậu ấy nói chuyện một lần.

Nói làm là làm, việc này không thể kéo dài, vì vậy, thừa lúc Đường Tống đi xem xét tình hình, Tần Lệ ra ngoài mua thức ăn, tôi đi đến giường bệnh của Dương Dương.

Thật ra cậu ta tính ra cũng không quá thân thiết, bình thường tụ họp cũng không nói với nhau mấy câu, có thể nguyên nhân lúc đầu là do cậu ta cũng là người thầm yêu tình địch của tôi, tôi và cậu ấy vẫn duy trì một khoảng cách. Cho nên hiện tại đơn độc ở chung một chỗ có chút lúng túng.

Dương Dương nhìn qua thương tích không nhẹ, khắp nơi đều băng bó, trói thêm mấy vòng nữa chắc cũng thành xác ướp luôn. Nhìn tôi đi vào, đứa nhỏ này có chút ngạc nhiên, cố cười, nói – “chị dâu, sao lại tới đây”

“Tới thăm anh một chút” – tôi cũng cười.

Sau khi cùng cậu ta khách sáo, tôi quyết định nói thẳng, sắp xếp lại suy nghĩ, trực tiếp hỏi – “Dương Dương, anh cảm thấy Tần Lệ thế nào?”

“Chị dâu, cô là có ý gì?” – Dương Dương biết tôi tới thăm cậu ta là có dụng ý.

“Anh đừng nghi ngờ, tôi chỉ muốn biết, trong lòng anh, Tần Lệ rốt cuộc như thế nào?” – thái độ của tôi đặc biệt chân thành.

“Tần Lệ, vô cùng tốt” – Dương Dương bắt đầu khách sáo với tôi.

“Tốt đến có thể làm cho anh cam tâm tình nguyện cưới làm vợ hay không?” – tôi dõi theo cậu ta.

“Chị dâu, việc này…….” – Dương Dương có chút cứng họng.

“Dương Dương, đừng trách tôi xen vào chuyện của người khác, Tần Lệ là em gái tôi, hôn sự của em gái, tôi phải quan tâm. Tần Lệ không phải cô gái xấu, từ nhỏ đã biết giúp đỡ người già băng qua đường, nhặt được của rơi liền giao cho cảnh sát trả lại cho người bị mất. Mặc dù có chút ít tùy hứng, nhưng em ấy đối với người khác rất tốt, tất cả mọi người đều nhìn thấy, vì anh mà ngăn một nhát dao kia, vì anh nằm viện mà chạy đôn chạy đáo lo trước lo sau, mặt tròn nhỏ thiếu chút gầy như cái chày, người khác không biết còn tưởng em ấy đi Hàn Quốc chỉnh sửa dung nhan nữa. Em ấy quyết tâm liều mạng yêu anh, rõ ràng không phải anh thì không chịu gả” – tôi một hơi đem Tần Lệ bán sạch sẽ.

Nghe xong, Dương Dương cúi đầu, nhẹ giọng nói – “Tôi hiểu rõ, Tần Lệ tốt với tôi”

Sau khi nói xong, lại không nói thêm nữa, tôi có chút gấp gáp, đứa nhỏ này cũng quá kéo dài đi, dứt khoát làm rõ ràng, trực tiếp hỏi – “Xem ra lòng Tần Lệ đối với anh, anh cũng đã biết, vậy anh đối với Tần Lệ là thái độ gì đây? Là thật lòng muốn cưới em ấy? Hay là sợ tổn thương nó, vì cảm kích mà không tự nguyện đính hôn với nó?”

Dương Dương vẫn cúi đầu, lông mi dài ngạo nghễ ưỡn lên, sống mũi cũng cao, xác xác thật thật là một người đẹp trai, khó trách Tần Lệ lại ngã vào tay cậu ấy. Nhưng mà đẹp trai cũng không thể không nói câu nào chứ, cậu ấy cũng phải nói một câu gì đi chứ. Trong lòng tôi gấp gáp lại nổi lên một câu, nói –“Trong lòng anh có phải hay không còn nhớ Phạm Vận?”

Vừa nghe đến cái tên này, lông mi Dương Dương đột nhiên rung động, giống như trí nhớ bị đánh, run rẩy từ trung tâm phát ra.

Nhìn cậu ấy như vậy, lòng tôi lạnh xuống. còn nói gì nữa, còn có thể nói lời nào đây. Tần Lệ bại hoàn toàn --- Dương Dương căn bản không quên được Phạm Vận.

“Anh và Phạm Vận có phải vẫn còn liên lạc” – tôi hỏi

Dương Dương im lặng, một hồi lâu, rốt cuộc gật đầu, một điểm này, giống như có cây búa, hung hăng đập vào lòng tôi. Trong lòng cảm giác rất phức tạp, chua sót mà sợ, vì Tần Lệ, cũng vì mình.

“Vậy, Tần Lệ biết chuyện này không?” – tôi tận lực bình tĩnh hỏi cậu ta.

Dương Dương lắc đầu.

“Anh có phải vẫn còn muốn Phạm Vận? Chỉ cần cô ấy một ngày không kết hôn, anh cũng không buông tha hy vọng?” – lời này hỏi ra tôi cũng không chịu nổi, có cảm giác, giống như đang trả bài.

Dương Dương không trả lời, hoàn toàn im lặng. Mà tôi cũng lặng im, chuyện tình cảm, đúng hay sai vẫn là mơ hồ, nhưng căn bản đạo đức phép tắc vẫn phải có.

“Dương Dương, nếu anh thật không biết rốt cuộc muốn kết hôn với Tần Lệ hay không, như vậy hãy đem những lời thật lòng của mình mà nói cho em ấy biết, để cho em ấy tự mình quyết định, có thể hay không?” – lời này do tôi là người ngoài cuộc nên chỉ có thể nói với Dương Dương như vậy.

Đã nói đến nước này, không cần nói thêm nữa, rời đi là thượng sách.

Đi trong lối nhỏ của bệnh viện, tôi bỗng nhiêm cảm thấy một loại sợ hãi, từ trong thân mình phát ra, lời nói Dương Dương như một cây châm, đâm trúng vào chuyện tôi cố ý quên thật lâu --- cậu ấy vẫn có thể liên lạc với Phạm Vận, như vậy còn Đường Tống?

Đường Tống và Phạm Vận, có hay không vẫn còn liên lạc.

Trong đầu không tự chủ nhớ lại dây đeo tay hồng lạc kia, Đường Tống quăng vào thùng rác, sau đó tôi cũng không nhìn thấy lần nào nữa, nhưng sâu trong lòng mình biết là Đường Tống đem giấu nó ở một nơi nào đó. Cái ý nghĩ này tôi muốn đem nó chôn đi, vậy mà nó lại giống như một sinh mệnh dai dẵng, từ dưới đất chui lên.

Vốn là lòng tốt, nháy mắt trở nên buồn bực, trong lòng giống như bị mèo bắt, ngứa ngáy, thậm chí trong đầu xuất hiện một tia sợ hãi --- tôi muốn về nhà, tìm lại sợi dây đeo tay hồng lạc kia.

Đường Tống đang cùng mấy người bạn điều tra chuyện Dương Dương bị