
lộ,
chắc chắn tạo thành một ảnh hưởng không tốt thật lớn.
Ngồi trên xe, Liêu Bắc Bắc để tay trước ngực, yên lặng thay Phạm Phỉ cầu nguyện.
“Em chạy đến công trường làm gì?”
“Đưa bản mẫu. . . . . .”
“Ai kêu em tới ?”
“Phạm Phỉ. . . . . .”
Đường Diệp Hoa hỏi thăm mấy câu ngắn gọn, thấy Liêu Bắc Bắc vẻ mặt
hoảng hốt, đưa một chai nước khoáng cho cô, giống như anh trai kéo cô
vào trong ngực, nói: “Đừng lo lắng, rơi xuống từ độ cao thế không đến
nỗi mất mạng. Nói thật, một năm trong công trường không biết phát sinh
bao nhiêu sự cố tương tự, công nhân xây dựng đều dùng mạng để kiếm
tiền.”
“Vậy sao anh không phát cho bọn họ nhiều tiền lương hơn chút?”
“Anh cho là không ít, nhưng công nhân chân chính có thể cầm trong tay là bao nhiêu anh cũng không biết.” Đường Diệp Trạch tận lực phân tán
lực chú ý của cô, dĩ nhiên, lời anh nói cũng là sự thật, xã hội này
chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé.
“Chỗ khác có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng người ở xây dựng, anh nên tìm một người phụ trách không tham tiền trông coi thôi.” Liêu Bắc Bắc cảm
thấy lo âu, công trình yếu kém hại người rất nặng.
Đường Diệp Hoa nhìn về phía khuôn mặt lo lắng của cô, vuốt vuốt tóc
của cô nói: “Chờ em sau này lên làm bà chủ cũng biết mình nên làm cái
gì. Không nên dễ tin bất kể kẻ nào, không nên tiết lộ bất kỳ bí mật buôn bán, những người kia nhìn như trung hậu đàng hoàng, nhưng các thương
nhân sẽ đem từng câu em nói nhớ kỹ, sau này sẽ khiến cho địa bàn Đường
thị tan rã.”
Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, nhất thời mặt đỏ bừng: ” Sao vô cớ nói những điều này?”
Đường Diệp Hoa cười nhạt một tiếng, thấy cô lâm vào trong một trạng
thái khác, lúc này mới hài lòng buông tay ra, mở Laptop ra bắt đầu công
việc.
Liêu Bắc Bắc sờ sờ gương mặt nóng bừng, thẹn thùng đan ngón tay, lại
nghĩ tới không thể cứu giúp Phạm Phỉ, tâm cô lần nữa loạn như ma, Bồ Tát phù hộ, ngàn vạn lần không nên gặp chuyện không may a.
Đến bệnh viện, khi cô cùng Đường Diệp Hoa đang chuẩn bị bước vào cửa
lớn bệnh viện,thì có hai đồng chí cảnh sát chạm mặt ngăn cản đường đi
của bọn họ.
Liêu Bắc Bắc làm sao cũng không nghĩ đến, đến giây phút này, tất cả
lo lắng của cô đối với Phạm Phỉ, tất cả bất an, cùng lời chúc phúc, đều
biến mất trước lời nói trần thuật của nhân viên cảnh sát.
“Người bị hại Phạm Phỉ nói rằng, cô ta sở dĩ bị thương, là bị cô Liêu Bắc Bắc đẩy xuống cầu thang. Hiện tại, cảnh sát theo hai tội chứng có ý định thương tổn thân thể người khác cùng với có ý định mưu sát đến bắt
cô. Cô có quyền giữ im lặng, nếu không tất cả lời cô nói, đều có thể làm chứng cớ bất lợi cho cô trước tòa, mời phối hợp với người thi thành
công vụ.”
Liêu Bắc Bắc nghe thấy bên tai chỉ thấy ong ong, đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Sau khi nghe xong, Đường Diệp Hoa thần sắc tức giận, nhưng không có
cùng cảnh sát đối chọi gay gắt, anh vỗ bả vai Liêu Bắc Bắc môt chút:
“Thanh giả tự thanh, anh cùng Diệp Trạch sẽ gọi luật sư sau đó tới cục
cảnh sát.”
“Đường Diệp Trạch sẽ tin tưởng em sao?” Đây là vấn đề Liêu Bắc Bắc khi ngồi trên xe cảnh sát quan tâm nhất.
Đường Diệp Hoa cho cô một ánh khẳng định, sau đó nhìn cảnh sát dần xa, thở dài một tiếng.
Trong phòng bệnh, bắp chân trái mới vừa bó bột xong, Phạm Phỉ mệt mỏi nằm ở trên giường.
Đường Diệp Trạch thì tựa bên cửa sổ, chậm rãi, vò giấy xét nghiệm trong tay thành một nắm.
“Anh đang trách em sao? Thật xin lỗi. . . . . .” Phạm Phỉ không có
khí lực nói, “Em biết anh không tin em, ngay cả em cũng không tin Liêu
Bắc Bắc sẽ làm ra chuyện như vậy đối với em, em chỉ là đùa giỡn mà thôi, nói chúng ta từ đầu đã ngủ trên cùng cái giường, dĩ nhiên đây cũng là
sự thật, anh còn nhớ rõ chuyện lúc học đại học không, vì hoàn thành bài
tập, các bạn học cùng tổ thường xuyên ở trong ký túc xá mỗi đêm để hoàn
thành đề mục. Nhưng mà em mới nói đến một nửa, cô ấy lại. . . . . .”
Phạm Phỉ trong lúc Đường Diệp Trạch nộp viện phí, đã bấm điện thoại,
một mực chắc canh là Liêu Bắc Bắc đem cô đẩy xuống thang lầu , thậm chí
nói Liêu Bắc Bắc tuyên bố muốn giết cô, cho nên cô cần cảnh sát bảo vệ
gấp.
“Thật xin lỗi Tiểu Trạch, em mới vừa rồi sợ quá, không biết nghĩ như
thế nào bấm điện thoại báo cảnh sát, huống chi em hoàn toàn không biết
các anh bắt đầu hẹn hò, nếu như em biết tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát. . . . . .” Cô trong mắt hàm chứa nước mắt, lộ ra vẻ ủy khuất cực kỳ.
Đường Diệp Trạch im lặng không nói, anh trực tiếp đi ra khỏi phòng
bệnh, nếu như hai người bởi vì phát sinh cãi vả, kéo nhau ra thang lầu
không kiên cố cãi vả, quả thật sẽ đưa đến thang lầu sụp xuống. Hiện tại
việc anh muốn làm là đi cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh Liêu Bắc Bắc.
Đợi anh đi xa, Phạm Phỉ nhướng nửa thân thể nhìn thăm dò, Đường Diệp
Trạch tin hay không cũng không phải là trọng điểm, hôm nay tin truyền
ra, chuyện này một khi náo lớn, ngay cả khi oan ức cũng Liêu Bắc Bắc
được giải, trưởng bối Đường gia còn có thể tiếp nhận một con dâu từng bị nghi ngờ là phạm tội sao?
Trong phòng thẩm vấn, Liêu Bắc Bắc ngồi nghiêm chỉnh, hai gã dự thẩm
viên từng