
ày còn rất phiền toái, theo chi
nhánh địa phương chứng thực, an toàn của ven biển đã bị thương nhân nào
đó mua toàn bộ để mở ra làm sản nghiệp riêng rồi, hôm nay chúng ta muốn ở bờ biển chụp ảnh còn phải xin giất chấp nhận.”
“Công ty nào?” Liêu Bắc Bắc theo bản năng nhìn về phía Đường Diệp Trạch.
“Cụ thể là công ty nào thì không rõ lắm, tôi chỉ phụ trách tuyển mộ
cùng quản lý, nhưng mà gần đây có mấy nhà đại lý thương lượng lần lượt
vào ở Vạn Điệp Thành, cô làm ở phòng bất động sản hẳn là so với tôi biết nhiều hơn.” Phan Hiểu Bác đưa mặt hướng về phía Đường Diệp Trạch cười
yếu ớt, “Không nói đến chuyện mua, chính xác mà nói thì là bán đất, một
khi quyết định ở trên TV truyền bá, phương thức thành công nhất vẫn là
thông qua phim ảnh, sẽ giúp thương nhân sở hữu đất đai tuyên truyền miễn phí, cô có xem qua 《Phi Thành Vật Nhiễu 2》 không? Khi phát sóng nó đã
đem giá trị đất của Hải Nam tăng lên gấp đôi.”
Hiển nhiên, Phan Hiểu Bác biết Đường Diệp Trạch chính là anh lớn của Địa ốc Đường thị, người đã mua đứt bờ biển Vạn Điệp Thành.
Liêu Bắc Bắc đần độn trả lời: “Theo như anh vừa nói, thật là
có lý nha.” Cô nghiêng đầu hỏi Đường Diệp Trạch, “Ông chủ, anh có biết
thương nhân mua trọn vẹn mảnh đất này không? Còn nói cái gì phí thuê
mướn, đôi bên cùng có lợi, đều này rất tốt chứ sao.”
“……” Đường Diệp Trạch chậm chạp nháy mắt, không phải là ở trước mặt cô sao?
Công ty điện ảnh và truyền hình Đường thị là sản nghiệp dưới tên của mẹ kế anh Lục Tư Kỳ, cha anh chỉ để ý chi tiền bất kể lỗ lãi, cho nên công ty hai nhà không tồn tại quan hệ cấp trên cấp
dưới. Lục Tư Kỳ năm nay chỉ có 26 tuổi, so sánh với cha anh thì nhỏ hơn
ba mươi tuổi, so với anh hai của Đường Diệp Trạch thì kém hơi hai tuổi.
Hai anh em đối với chuyện cha tái giá, đều chọn lựa thái độ không phản
đối cũng không tán thành, càng đối với Lục Tư Kỳ xem như không khí.
“Cô giáo Liêu, ông chủ của cô dường như không thích nói chuyện.”
“Phải không?” Liêu Bắc Bắc đưa năm ngón tay ở trước mắt Đường Diệp
Trạch quơ quơ, Đường Diệp Trạch thu hồi thần trí, hỏi cô “Thế nào”, Liêu Bắc Bắc trong lòng cả kinh, không nghĩ tới, vừa rồi anh thật sự tiến
vào trạng thái đi vào cõi thần tiên.
Dưới loại bầu không khí quỷ dị này, cuối cùng vẫn phải có người đứng
ra hâm nóng, Liêu Bắc Bắc trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, tựa hồ chỉ có
cô là có thể đảm nhiệm chuyện này.
“ông chủ, vị này là quản lý phòng nhân sự tập đoàn Điện Ảnh và Truyền Hình Đường thị, Phan Hiểu Bác, Phan tiên sinh,” Liêu Bắc Bắc lại một
mực cung kính giới thiệu Đường Diệp Trạch, “Vị này là Đường tổng giám
của điền sản Đường thị…… Đường tổng giám.” Cô không có dũng khí gọi
thẳng đại danh của anh.
“Chào anh, Đường Diệp Trạch.” Đường Diệp Trạch nhẹ cúi đầu.
“………” Phan Hiểu Bác không hiểu được, nếu như anh nhớ không nhầm, thì
bọn họ đã nói chuyện với nhau một lần rồi, còn tán gẫu về kinh tế của
Hải Nam, anh còn nói bóng gió với Đường Diệp Trạch về việc cắt giảm phí
thuê quảng cáo, nhưng mà, sao anh lại có cảm giác dường như Đường Diệp
Trạch vừa với tham gia đội ngũ nói chuyện phiếm thế?
Đường Diệp Trạch cúi xuống nhìn thời gian, lập tức đứng dậy: “Rất hân hạnh được gặp anh, chúng tôi phải đi trước rồi.” Vừa nói, anh vừa đặt
tiền bánh chẻo trên bàn, kéo cổ tay Liêu Bắc Bắc, trực tiếp hướng cửa
tiệm tạp hóa đi tới.
Không đợi Phan Hiểu Bác mở miệng, chỉ thấy Niếp Niếp một đường chạy
nhanh, ôm lấy đùi Liêu Bắc Bắc không buông tay: “Cô giáo Liêu, hu hu, cô giáo Liêu đừng đi mà, hu hu….. Cô đã nói muốn dẫn Niếp Niếp đi xem biển a…..”
Liêu Bắc Bắc theo bản năng tránh khỏi trói buộc của Đường Diệp Trạch, khom người ôm lấy Niếp Niếp, vừa muốn nói với Đường Diệp Trạch cái gì,
thì Đường Diệp Trạch lại ôm lấy cô bé trong ngực cô, lau nước mắt ở khóe mắt Niếp Niếp, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, bởi vì thể tích cháu quá
nhỏ, chú không cẩn thận nên không chú ý đến cháu. Chú mang cháu cùng cô
giáo Liêu cùng đi xem biển nhé, nếu như chú của cháu đồng ý.”
“. . . . . .” Niếp Niếp chớp chớp mắt to, thể tích là cái gì a.
Mặc dù Niếp Niếp không hiểu chú này đang nói cái gì, nhưng mà nụ cười của chú ấy rất ôn nhu, bé đưa cái tay nhỏ bé non nớt sờ sờ gương mặt
của Đường Diệp Trạch: “Chú, chú của cháu thể tích lớn, chú không thấy
sao?”
Đường Diệp Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phan Hiểu Bác, nghiêm
túc trả lời Niếp Niếp: “Thấy được.” Nói xong, anh vẫn như cũ nhìn thẳng
hai mắt Phan Hiểu Bác.
Phút chốc, Phan Hiểu Bác vỗ vỗ ngực mấy cái, đợi ba phút đồng hồ rồi, anh cũng chưa có kết thúc?
Liêu Bắc Bắc cho rằng Đường Diệp Trạch không phải cố ý làm cho Phan
Hiểu Bác xuống đài không được, bởi vì cô tin chắc ngốc tự nhiên là một
loại tính tình bẩm sinh.
“Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Cô nhẹ kéo kéo áo Đường Diệp Trạch, ngầm ra hiệu anh đem lời nói cho xong.
Đường Diệp Trạch chẳng qua là đang đợi Phan Hiểu Bác cho phép, sau đó bọn họ có thể đem đứa nhỏ ôm đi, nhưng mà đối phương lại chậm chạp
không tỏ rõ thái độ.
Niếp Niếp từ bả vai Đường Diệp Trạch bò lên, không nhịn được hỏi:
“Ch