watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Nữa Đi

Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Nữa Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326794

Bình chọn: 9.5.00/10/679 lượt.

ú, chú có đi hay không a, không đi cháu cùng với cô giáo Liêu đi

nha…..”

Phan Hiểu Bác ngây ngốc, rốt cuộc hiểu rõ, Đường Diệp Trạch chính là

sợ Liêu Bắc Bắc đi ăn máng khác, cho nên nói chuyện lúc nào cũng giữ lại nửa câu, cái này gọi là yên lặng theo dõi kỳ biến. Anh dĩ nhiên muốn đi a. Mấy người bọn họ cũng không phải thân thuộc, cháu gái mình mà rơi

xuống biển thì ai chịu trách nhiệm chứ?

“Xe của tôi đang ở đường đối diện, mọi người chờ tôi một chút.”

Liêu Bắc Bắc cười khan hai tiếng, nhìn trộm một bên mặt của Đường Diệp Trạch, ơ….. Sống mũi thẳng tắp, lông mi vừa dày vừa dài.

Cô cúi đầu ngại ngùng, mặc dù cô có chút tạo ra tình huống không rõ,

nhưng hai đại soái ca chủ động theo cô đi chơi, này này này. . . . .

“A đúng rồi, Phan tiên sinh không phải đã nói bờ biển cấm đi vào rồi sao? Chúng ta có thể đi tới bờ biển sao?” Cô vội hỏi.

“Cô từ đâu tới?” Đường Diệp Trạch bình tĩnh chuyển động môi.

“Bờ biển a.” Liêu Bắc Bắc trả lời xong mới hoàn toàn thông suốt, cô

lại cúi đầu một lần nữa, bây giờ đầy trong đầu cô cũng là hình ảnh tranh thủ tình cảm, nào có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ những thứ vô dụng kia.

“Làm một nhân viên bán hàng…. Như vậy không tốt.”

Liêu Bắc Bắt gật đầu như băm tỏi, cô không xứng đáng với chức vụ nhân viên bán hàng.

“Cho cô một buổi tối để nhớ kỹ tài liệu bán hàng, ngày mai tôi sẽ hỏi cô.” Đường Diệp Trạch bỗng nhiên đổi đề tài.

“A?…….. Một chồng dày như thế, tôi…. Cho nhiều thời gian một chút đi ông chủ.”

Nếu như anh nhớ không nhầm, tờ thứ nhất là tài liệu tuyên truyền khu

biệt thự và giới thiệu quy mô công ty, tờ khác cũng chính là bản vẽ mô

hình nhà cửa. “Đến bây giờ cô còn chưa có xem qua tờ thứ hai sao?” Tầm

mắt của Đường Diệp Trạch có chút không tập trung, lại đưa ra một chút

sát khí như vậy.

“? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc theo bản năng lui về phía sau, cô vẫn thích cùng anh ở Weibo nói chuyện phiếm hơn.

Đường Diệp Trạch thấy cô di chuyển, anh đi về phía trước hai bước,

đem đứa nhỏ trả lại cho Liêu Bắc Bắc, tâm bình khí hòa nói: “Nếu như cô

thuận lợi thông qua kiểm tra, tôi dẫn cô ra biển, như thế nào?”

Hẹn hò đơn độc —— trong đầu Liêu Bắc Bắc chỉ lóe ra bốn chữ này. Đã có phần thưởng, vậy cô sẽ cố thuộc lòng một chút đi, ha ha.

Đường Diệp Trạch nói một mình trong lòng —— kích thích bằng vật chất có thể khích lệ người tự ti dũng cảm thử nghiệm khó khăn.

Lúc này, Phan Hiểu Bác ở ngoài cửa nhấn còi mấy cái. Liêu Bắc Bắc ôm

Niếp Niếp, cười tít mắt đi ra khỏi tiệm tạp hóa, hai mươi bốn năm, chính cô cũng không phát hiện, thì ra cô cũng có mị lực của nữ nhân nhé.

Đường Diệp Trạch đi đầu sau khi mở cửa xe, buông tay ý bảo Liêu Bắc

Bắc ôm đứa nhỏ lên xe trước, đợi sau khi Liêu Bắc Bắc lên xe, Đường Diệp Trạch mới đóng cửa xe, ngồi vào vị trí tay lái phụ, vừa cúi đầu nghịch

điện thoại di động vừa hướng Phan Hiểu Bác nói: “vùng biển phía tây.”

Phan Hiểu Bác giận trầm mặt, vặn vặn tay lái, nể mặt cháu gái muốn đi bờ biển, anh nhịn.

Liêu Bắc Bắc cũng không chú ý địch ý ở giữa hai người bọn họ, nhưng nhận được tin tức Đường Diệp Trạch phát tới.

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : Cô chỉ có thể ở lại bờ biển hai giờ, sau đó trở về đọc tài liệu.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại : Vâng, được

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : Đến nơi, tôi sẽ không ở cùng cô. Triệu Diệu sẽ đi đón cô.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại : ông chủ , tại sao anh lại đối với tôi tốt như vậy [xấu hổ'>

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : Tôi sợ cô không tìm được đường trở về nhà ở tập thể.

Liêu Bắc Bắc liếc cái ót của Đường Diệp Trạch một cái, lo lắng cho cô còn mà xấu hổ không nói thẳng, anh rất xấu hổ sao. Ừ. Vì không để cho

anh thất vọng, tối nay cô sẽ không ngủ nữa, nhất định phải đem tài liệu

tuyên truyền đọc đến mức thuộc làu làu.

“Cô giáo Liêu, mời uống nước.”

Phan Hiểu Bác một tay nắm chặt tay lái, vừa đem nước khoáng đưa về

chỗ ngồi phía sau, thậm chí bớt thời gian quay đầu lại hướng Liêu Bắc

Bắc khẽ mỉm cười.

Liêu Bắc Bắc gật đầu gửi lời cảm ơn, một người đàn ông đồng ý chăm sóc đứa bé, tuyệt đối là người đàn ông tốt.

Ánh mắt Đường Diệp Trạch cùng Phan Hiểu Bác đan vào nhau, xoẹt xoẹt, không tiếng động tạo ra một tia lửa.

Đường Diệp Trạch nở nụ cười chân thành, Phan Hiểu Bác cũng nhìn anh cười, hai người cùng cười rất quỷ dị.

“Hai người, sao không xuống xe?………” Liêu Bắc Bắc không nhịn được mà

nhắc nhở, bởi vì đứa nhỏ nhìn thấy biển lớn gấp đến mức vỗ vỗ cửa sổ xe.

“Ừ.”

“Được.”

Vùng biển này cùng địa điểm tuyên truyền cách nhau một đoạn, do bảo

an quản lý, Đường Diệp Trạch đi xuống xe trước, dựa theo quy định phải

đem giấy chứng nhận ra vào đưa cho bảo an kiểm tra, bảo an vừa nhìn chức vị trên giấy chứng nhận, thì hoảng sợ nhìn tổng giám thị sát công tác,

lập tức đi tìm mấy cái ghế dựa đến.

Niếp Niếp tràn đầy sinh lực chạy về phía bờ biển, Liêu Bắc Bắc đuổi

theo ở ngay phía sau, vừa chạy vừa cởi giày cao gót, thật ra thì, cô

thấy biển cả gợn sóng nguy nga cũng muốn điên rồi. Nhưng vì ngại các

đồng nghiệp ở bên cạnh, cho nên cô bớt phóng túng một chút.

Đường Diệp Trạch vốn địn