watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Nữa Đi

Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Nữa Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326864

Bình chọn: 10.00/10/686 lượt.

hóa đơn đòi tiền cùng một tờ thiếu nợ tiền cước điện thoại, thì cái gì cũng không có……. Ai, học người ta mua bán cổ phiếu,

ngay cả tiền sinh hoạt cũng mất luôn, tôi cho rằng tôi đã đủ thảm rồi,

vậy mà lại làm rơi vỡ mất máy vi tính trị giá hơn một vạn đồng. Giờ này

phút này, muốn tìm một cái đảo đơn độc tự sinh tự diệt cũng không thể

như mong muốn, hu hu….”

“………” Đường Diệp Trạch nhìn cô lệ rơi đầy mặt, có chút bó tay. Anh

thật sự muốn nói cho cô biết, máy tính không cần cô bồi thường, tiền là

anh cố tình làm thua lỗ hết, anh sở tác sở vi chẳng qua là rèn luyện ý

chí của cô.

Nhưng mà, đời người nếu như luôn luôn có thể tìm ra đường lui, thì cô vĩnh viễn không học được kiên cường. Hơn nữa còn phụ lòng sự ủy thác

của người khác.

“Hay là như vậy đi, cô giúp tôi quét dọn du thuyền, tự mình đền bù

tiền máy vi tính.” Đường Diệp Trạch cẩn thận giúp cô lau đi nước mắt.

Liêu Bắc Bắc đáng thương ngẩng đầu: “Tôi hiện tại không biết, là nên cảm ơn anh, hay là nên hận anh. . . . . .”

Đường Diệp Trạch toét miệng cười một tiếng, vuốt vuốt tóc của cô.

Liêu Bắc Bắc thần sắc mê đắm, ngẩng đầu nhìn anh, anh là người xấu

không thể nghi ngờ, bởi vì cái loại con cái nhà giàu như anh sẽ không

hiểu, mấy ngàn đồng chính là toàn bộ tài sản của cô. Nhưng mà, nụ cười

của anh lại bình dị gần gũi như vậy, không có một chút ý tứ coi thường

cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Đường Diệp Trạch nghe được tiếng hít thở đều đều, vì tránh khỏi đánh

thức cô, anh giữ vững một tư thế, nhìn ra cảnh đẹp phương xa. Nếu như

đổi lại là những người khác, có thể không có sức chịu đựng tốt như anh

vậy, nhưng may mà là anh, người đàn ông có thể ngồi ở một chỗ ngẩn người mấy giờ.

Lúc này, điện thoại của Liêu Bắc Bắc vang lên ——

Đường Diệp Trạch không nhận cũng không cắt đứt, mặc kệ âm thanh phát

ra tuần hoàn. Mãi đến sau khi vang lên mấy lần, Liêu Bắc Bắc mới mơ mơ

màng màng mở mí mắt, lung tung chỉ huy Đường Diệp Trạch nghe điện thoại, sau đó lại nằm vào trong ngực của anh ngủ.

Đường Diệp Trạch hướng về phía đỉnh đầu của cô đáp ứng một tiếng,

tiện tay nhận điện thoại, nhưng anh còn chưa hỏi đối phương là ai, đối

phương đã dùng tiếng gầm gừ tự giới thiệu rồi.

“Bắc Bắc, sao cô không nhận điện thoại vậy?. Đường Diệp Trạch không

có làm gì cô chứ?.” Phan Hiểu Bác thật sự lo lắng cho Liêu Bắc Bắc, đàn

ông hiểu rõ đàn ông nhất, cô nam quả nữ củi khô lửa cháy, chuyện gì mà

không làm được đây?

“. . . . . .”

“Cô nói chuyện đi? Có muốn tôi giúp cô một tay báo cảnh sát hay

không? Nếu như nói chuyện không tiện, hãy ho khan hai tiếng là được.”

“. . . . . .”

“Alô, alo nghe được lời nói của tôi không?.”

“Rất rõ ràng.” Đường Diệp Trạch cuối cùng cũng chịu trả lời.

“. . . . . .” Phan Hiểu Bác dừng lại một giây, ho khan hai tiếng hỏi: “Xin hỏi Liêu Bắc Bắc có ở đấy không?”

—— đường lui. Phan Hiểu Bác chính là tìm một con đường lui, nếu như

Phan Hiểu Bác đối với Liêu Bắc Bắc triển khai thế tấn công theo đuổi,

thì anh nhất định nguyện ý giúp cô đẩy đi ưu buồn, gỡ bỏ khó khăn. Hiển

nhiên là sẽ phá hỏng con đường trưởng thành của cô. Song, bất luận là

người trước hay người sau, anh cũng không thể cho phép biến cố phát

sinh.

“Cô ấy đang thay quần áo.” Đường Diệp Trạch nói rất tự nhiên.

“Cái gì? Anh muốn đối xử với cô ấy thế nào? Cô ấy là một cô giáo mầm non đơn thuần.” Phan Hiểu Bác gầm lên giận dữ.

“Ừ, chính là bởi vì cô ấy quá đơn thuần, tôi thân là ông chủ kiêm bạn bè của cô ấy, sẽ có trách nhiệm giúp cô đi lên con đường thành thục.”

“Anh. anh. . . . . . .”

“Tôi rất tốt, tạm biệt.” Đường Diệp Trạch bình tĩnh cúp điện thoại, tắt nguồn.

. . . . . .

“Ai thế? . . . . . .”

“Gọi nhầm số. Cô ngủ đi.”

“Ừ. . . . . .”

Liêu Bắc Bắc gạt gạt sợi tóc dính vào trên mặt, ngược lại càng gạt

càng loạn, Đường Diệp Trạch lấy tay của cô ra, dùng ngón út giúp cô đem

một sợi tóc vuốt đến sau tai, nhìn gương mặt khả ái của cô trong lúc

ngủ, anh bất giác cười cười.

Cô đâu chỉ có không đủ từng trải, ngay cả trí nhớ cũng là không tốt,

mới mười năm không gặp, cô đã không nhớ rõ ở trong cuộc đời của cô, từng xuất hiện một người con trai bị cô gọi là “Tiểu Ngốc”.

Thậm chí, cô chưa từng nghĩ tới, người phụ trách chủ yếu của điền sản Đường thị, tại sao phải ở trong biển người mênh mông tìm được một người tầm thường như cô, lại lập một cái nick name tức cười để giành được chú ý của cô. Trùng hợp? Trên thế giới này đâu có nhiều trùng hợp như vậy.

Lúc Liêu Bắc Bắc tỉnh dậy, du thuyền đã bỏ neo ở bên cạnh vịnh. Cô

ngồi dậy, một cái chăn lông xuôi theo đầu vai cô chảy xuống, cô dụi dụi

mắt, phát hiện phía dưới cốc trà trên bàn có một mảnh giấy viết —— Tôi có việc rời đi trước. Chìa khóa cửa treo ở cạnh cửa khoang, trong du

thuyền có phòng tắm, trong tủ lạnh có đồ ăn, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào nếu muốn
. Đường Diệp Trạch.

Liêu Bắc Bắc nhìn chung quanh khoang thuyền giống như phòng ngủ, sờ

sờ cái bụng đói. Cô đem việc anh đối tốt với cô lập tức thay đổi thành

quét dọn khoang thuyền thật nhiều, dĩ nhiên, cô c