watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Nữa Đi

Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Nữa Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326994

Bình chọn: 10.00/10/699 lượt.

trong tay nam sinh, cười nói:

“Mặc dù chúng ta không quen biết, nhưng mà tớ rất thích cậu, nhớ kỹ nha, tôi tên là Liêu Bắc Bắc, lớp ba năm thứ hai, có rảnh rỗi thì về trường

học thăm tớ nhé, tạm biệt tiểu ngốc ca.”

. . . . . .

Thoáng cái mà đã qua 10 năm, tướng mạo của nam sinh kia cô đã không

còn nhớ rõ, nhưng đoạn hồi ức thú vị này vẫn lưu lại ở trong lòng cô.

Bởi vì cô chưa từng thấy một nam sinh ngốc như vậy, lại đem mắt kiếng

ném xuống đất cho nữ sinh vốn không quen biết giẫm chơi.

Liêu Bắc Bắc hé miệng cười, đem mắt kiếng cẩn thận đặt tại chỗ cũ, cô không hiểu sao Đường Diệp Trạch lại giữ lại cái mắt kính lỗi thời này,

chẳng lẽ có kỉ niệm ý nghĩa nào sao?

※※ ※

Một giờ sau, Phan Hiểu Bác tựa vào bên cạnh xe đợi cô đi ra khỏi khu

vực của Đường thị. Phan Hiểu Bác lúc nào cũng nhìn đồng hồ đeo tay theo

thói quen, bởi vì số lượng công việc thật sự rất lớn, lần này anh sẽ ở

lại vùng này chừng nửa năm, một khi tổ quay phim đến vùng này, anh tất

nhiên lại càng bận bịu bận tối mày tối mặt, nhưng mà cháu gái còn bé của anh hết lần này tới lần khác trừ anh ra ai cũng không đi theo, mà trong lúc anh vô kế khả thi, Liêu Bắc Bắc giống như chúa cứu thế xuất hiện.

Liêu Bắc Bắc mặc một cái quần màu trắng, tay cầm giày xăng-̣đan, chân không dẫm ở rên bờ cát nhẵn nhụi, tối nay cô hơi trang điểm nhẹ, tóc

dài đen nhánh theo gió phiêu dật, đi ở dưới ánh trăng sáng, lộ ra một sự trẻ trung dịu dạng.

Phan Hiểu Bác kinh ngạc nhìn cô, đã thấy nhiều mỹ nữ xinh đẹp trang

điểm đậm, Liêu Bắc Bắc quả thật cho anh một loại cảm giác mới mẻ, tim

của anh thật giống như đập nhanh hơn mấy nhịp.

“Niếp Niếp đâu? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc ngăn lại mái tóc dài bay bay, mở miệng trước.

“À. . . . . . Niếp Niếp. . . . . . ngủ rồi.” Phan Hiểu Bác phục hồi

tinh thần, mở cửa xe: “Lên xe trước đi, vừa đi vừa thảo luận ăn cái gì.”

Liêu Bắc Bắc xấu hổ đáp ứng một tiếng, ngồi vào vị trí tay lái phụ,

sau khi Phan Hiểu Bác giúp cô đóng cửa xe, rồi trở về bên trong xe, tự

mình cài dây an toàn cho Liêu Bắc Bắc, hành động này hiển nhiên là hù

dọa Liêu Bắc Bắc, cô theo bản năng che ngực, nhưng rất nhanh ý thức được hành động không lễ phép của mình, tiếp đó cười cười xấu hổ.

“Bắc Bắc, tôi gọi cô như vậy, cô sẽ không cảm thấy mất tự nhiên chứ?” Phan Hiểu Bác không có tìm lời nói.

Liêu Bắc Bắc vuốt vuốt sợi tóc, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy thì tốt, cô cũng đừng gọi tôi là Phan tiên sinh nữa, gọi thẳng

tên là được rồi, ha ha.” Phan Hiểu Bác khởi động động cơ, đúng như theo

lời anh nói, đàn ông cùng một phụ nữ làm quen thiết lập quan hệ, tuyệt

đối là “Có ý đồ trong lòng”

“Cô thích ăn hải sản hay là ăn món xào?”

“Đều được. Tôi không quan trọng….” Thần sắc Liêu Bắc Bắc hơi lộ ra vẻ không yên, theo bản năng nắm chặt váy, sợ biểu hiện của mình không đủ

tự nhiên, mặc dù cô cũng không rõ ràng cái này có tính là hẹn hò hay

không.

“Vùng này có một tiệm ăn câu tôm rất nổi danh, khách nhân có thể tự

mình câu tôm, tại chỗ câu tại chỗ nấu cũng không tệ lắm. Nga, còn có

biểu diễn ca múa.” Phan Hiểu Bác rất nhiều năm không có khẩn trương như

vậy rồi, anh cũng không rõ là do ánh trăng rất xinh đẹp, hay là thật sự động tâm với Liêu Bắc Bắc?

Liêu Bắc Bắc gật đầu ngầm đồng ý, trái tim thình thịch nhảy loạn.

Nửa giờ sau

Phan Hiểu Bác cùng Liêu Bắc Bắc đi vào quán câu tôm. Đừng thấy đã là

hơn mười giờ tối, khách nhân đi ăn cơm thật đúng là không ít, trong nhà

hàng có một ao trữ nước bằng gỗ, tôm biển ở trong đó đầy sức sống. Liêu

Bắc Bắc nhìn khắp bốn phía, thông qua cách ăn mặc của khách nhân, có thể kết luận phần lớn không phải người địa phương, hơn nữa là nhân viên

công trình có liên quan đến việc Đường thị xây dựng khu biệt thự.

Chỉ chốc lát sau, Phan Hiểu Bác đem một cần câu tôm đưa cho Liêu Bắc

Bắc, thần thần bí bí nói: “Nếu như cô sợ dơ váy thì đi qua bàn ăn bên

kia chờ tôi, một hồi nữa là tôi có thể câu được nửa chậu. Van nhất câu

không được cũng không có sao, nề bên kia có lưới vớt tôm đó.”

Liêu Bắc Bắc mím môi cười một tiếng: “Câu xem, tôi có hứng thú đó.”

Vừa nói, cô nâng váy lên, ngồi ở trên ghế trước ao tôm. Phan Hiểu Bác

nhìn bóng lưng của cô thích thú cười một tiếng, đúng là cô gái hiền

lành.

Cô dựa theo phương pháp người bán hàng chỉ dẫn, ở trên móc câu cài

vào một ít ruột vịt nho nhỏ, lại đem dây câu kéo dài đến trên mặt nước

chậm rãi di chuyển, đại khái mấy giây đồng hồ, lập tức nâng cần câu tôm

lên. Khách quan mà nói động tác không thuần thục, nên không phải dễ câu

được.

Liêu Bắc Bắc đùa rất hăng say, Phan Hiểu Bác thì ngồi ở bên cạnh cô

nhìn cô câu, thỉnh thoảng khen cô giỏi, thỉnh thoảng thay cô tiếc hận,

mà cần câu tôm trong tay của anh từ đầu đến cuối vẫn ngâm mình ở trong

nước.

Lúc này, một nhóm khách nhân âu phục giày da đi vào quán tôm. Đường

Diệp Trạch theo tiếng cười vui vẻ nhìn tới, lúc tầm mắt rơi vào trên

bóng lưng của Liêu Bắc Bắc, khóe miệng khẽ thu lại.

Thương nhân đại diện điền sản đi cùng tất nhiên không biết Đường Diệp Trạch đang nhìn cái gì, nhiệt tình thu xếp Đường Diệp Trạch và