Pair of Vintage Old School Fru
Ông Xã Dân Chơi Không Yêu Tôi

Ông Xã Dân Chơi Không Yêu Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322690

Bình chọn: 9.5.00/10/269 lượt.

bị phủ thêm lụa trắng, bị đưa vào nhà anh.

Hôn lễ được làm theo ý kiến của Lăng gia vô cùng đơn giản, ấm áp, không mời quá nhiều bạn bè trên thương trường, những người có mặt đều là người bạn thân của Lăng gia, mà bên Hoắc Nhật Ninh thì lại càng đơn giản, trừ một đoàn phù rể đẹp trai không có đạo lý của anh, Hoắc Nhật Ninh không mời bất kì người thân nào.

Đứng ở bên trong giáo đường xa hoa, nghe cha xứ đọc lời thề son sắc, nghe được lời nói nguyện ý của người bên cạnh, Lăng Nguyên Ái không phân biệt nổi đây có phải là mình nguyện ý hay không, vẫn bị không khí trang trọng lúc này cảm hóa…Con nguyện ý.

Chú rể còn chưa được sự cho phép của cha xứ liền cúi xuống hôn cô dâu trước, cô dâu tung hoa cưới lại không ném vào trong tay dâu phụ, ngược lại trời xui đất khiến thế nào lại rơi vào trong tay một người bạn chú rể, bạn chú rể cười khúc khích không ngừng, khiến cho đám phụ dâu hoa mắt.(haiz, người đẹp cười cũng là cái tội)

Trông hôn lễ có một tiết mục xen giữa, chính là trong hôn lễ xuất hiện một Cẩu Tử, muốn chụp gương mặt thật của cô dâu, mà chú rể trong lúc mọi người không kịp phản ứng, nhanh tay lẹ mắt đem giấu cô dâu ở phía sau, làm cho bạn bè khách quý phải trầm trồ khen ngợi.

Dưới sự an bài của Lăng Thiên Tường, dạ tiệc mới tiến hành được một nửa, cô dâu đã bị một đám phù dâu lôi kéo khỏi lễ đường, bỏ mặc chú rể một mình bị đám bạn không có lương tâm mời rượu.

Qua ba lần rượu, chú rể say như chết, hôn lễ này thành “Giai thoại.”

Lăng Nguyên Ái còn mơ mơ màng màng, có chút không thể tin, cô cứ như vậy kết

hôn, vuốt tấm lụa trắng trên người, nhìn áo cưới treo trên đầu giường, cô thật sự đã kết hôn!

Sau này nơi đây sẽ là nhà mới của cô, trang trí phối hợp hai màu đen trắng đơn giản, chỉ có một vài đường cong, đặc trưng không gian của một người đàn ông.

Mặc áo cưới dày cộm, Lăng Nguyên Ái đi tới một căn phòng chỉ thuộc về Hoắc Nhật Ninh, từng phòng, từng phòng bị cô mở ra…

Đây là phòng khách của anh, tất cả sách, tài liệu được don dẹp chỉnh tề, ở giữa bàn làm việc còn mấy văn kiện chưa xếp lại.

Đây là phòng tắm, Lăng Nguyên Ái có chú ý tới kem cạo râu, dao cạo râu, sữa rửa mặt dành riêng cho nam giới.

Đây là phòng khách, trên giường còn bọc nilong sạch chống bụi, xem ra chưa có vị khách nào từng ở đây.

Đây chắc là phòng ngủ chính? Căn phòng trống trải bên trong chỉ có một cái giường lớn cùng hai chiếc tủ đơn giản đặt ở đầu giường, Lăng Nguyên Ái lắc đầu không hài lòng, cô nhất định phải trang trí lại nơi đây, nếu không cô không có biện pháp ngủ trong căn phòng lạnh lẽo này. Cô giống như cô gái nhỏ tiến vào mê cung, đông xem một chút tây sờ một chút, thật sự rất tò mò,

Chấm dứt việc xem xét căn phòng thể lực của Lăng Nguyên Ái đã không chống đỡ nổi, phía sau váy cô dâu là đuôi váy, dựa vào bản thân cô không thể cởi được, lễ phục cô dâu có đuôi váy to và dài, căn bản đi một chút cũng bất tiện.

Giày vò đến nỗi thở hổn hển Lăng Nguyên Ái bắt đầu ngủ gật trên ghế salon, năm giờ sáng cô đã bị gọi dậy ăn mặc, hóa trang, đến tận bây giờ chưa được nghỉ ngơi, có thể chống đỡ đến tối đã không dễ dàng rồi.

Hoắc Nhật Ninh bởi vì say rượu, giữa hôn lễ bị đám bạn tự xưng là anh em tốt nửa kéo nửa đỡ rời khỏi lễ đường, một đoàn hộ tống về nhà.

Khi anh đang buồn bực, bọn anh em trước nay không tim không phổi, chỉnh người bất kể là anh em làm sao lúc này lại bỏ qua cho anh, nhưng vừa bị kéo ra từ trong thang máy, thời điểm bị vứt nặng nề trên mặt đất, Hoắc Nhật Ninh đã hiểu.

“Cổ Nguyệt, để cậu ta ngoài của như vậy có được không?” Khâu Nghinh Phong dường như không tán thành việc làm của Âu Dương Cổ Nguyệt nói, chẳng qua là trong giọng nói lại chứa đựng sự vui vẻ không thấy nửa điểm chân thành, trái lại có chút hả hê khi người khác gặp họa.

“Có cái gì không được, chúng ta không phải đã đưa cậu ta về rồi sao? Còn muốn như thế nào nữa, chẳng lẽ muốn chúng ta đem cậu ta lên giường?” Âu Dương Cổ Nguyệt rất ung dung đá Hoắc Nhật Ninh dưới đất một cái, xem ra không phải giả vờ ngủ, rất tốt, ha ha, cực kỳ tốt!

“Như vậy có dọa chị dâu nhỏ không?” Giang Mạch Nhiên là người anh em nhiệt tình giúp đớ bất kể việc gì, cũng là người hôm nay ngoài ý muốn nhận được hoa cưới do Lăng Nguyên Ái ném cho đám phù dâu.

Lời của anh ta vừa chấm dứt, bà người cười ầm lên, Hoắc Nhật Ninh ngủ ngoài của đêm tân hôn, đủ để cho bọn họ giễu cợt trong một thời gian dài.

Thang máy tới, ba người không nhìn Hoắc Ninh một cái, tâm địa không có chút nào đồng tình xoay người rời đi.

Sau khi mấy người kia đi, Hoắc Nhật Ninh vẫn còn nằm trên đất một lúc, sợ bọn họ quay lại, nếu như bị bọn họ phát hiện anh giả say, sẽ không có kết quá tốt đẹp gì.

Sau khi xác định an toàn Hoắc Nhật Ninh mới từ đất đứng lên, phủi bụi trên y phục, trên mặt nào có bộ dáng say rượu, ngay cả ánh mắt mơ màng giờ phút này cũng ánh lên trong suốt.

Anh vừa mở một cánh cửa, đã nhìn thấy một khối tròn màu trắng đang vùi trên ghế salon ở phòng khách, ở giữa lộ ra búi tóc màu đen, cùng với lụa trắng còn chưa được gỡ xuống.

Hoắc Nhật Ninh ngồi xuống bên cạnh Lăng Nguyên Ái