
n, cả đời không qua lại với cha cô nữa. Cần gì phải dựa vào chuyện kết hôn để thoát ly gia đình?” Doãn Quang Huy khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Bề ngoài, Lăng Lỵ nhìn khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đã là người trưởng thành có thể tự bảo vệ mình, không giống như những thiếu nữ vị thành niên phải dựa vào cha mẹ hay người giám hộ, thì nên có biện pháp giải quyết khác, không nên tìm người xa lạ để kết hôn.
Lăng Lỵ im lặng một hồi, không trả lời ngay lập tức.
Doãn Quang Huy thắc mắc nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, khiến cô có chút bối rối. Nhưng nghĩ lại thì người bình thường nên có những nghi vấn này. Cô không nên trách cứ Doãn Quang Huy đã hỏi quá nhiều.
"Tôi và cha đã sống nhiều năm nương tựa lẫn nhau. Lúc còn trẻ, sau khi cha tôi thất nghiệp, tôi vừa đi học vừa đi làm.” Do dự một chút, Lăng Lỵ quyết định nói rõ sự thật. Cô vô ý thức vừa sờ sờ má của mình vừa nói, vô tình tiết lộ sự khẩn trương của mình.
“Hừm?” Cho tới bây giờ, những điều nghe được rất là bình thường , Doãn Quang Huy chăm chút nhìn Lăng Lỵ, im lặng đợi cô tiếp tục nói.
“Nhưng kể từ khi tôi chính thức ra đời làm việc, thu nhập ổn định, tình trạng say rượu của cha càng ngày càng nghiêm trọng, lại còn đòi tiền chi phí sinh hoạt mỗi ngày một lớn. Sau này tôi mới biết được ông ấy bắt đầu cờ bạc… Tháng trước, ông ấy cầm sổ tiết kiệm và con dấu của tôi đi ngân hàng rút ra toàn bộ tiền mà tôi đã để dành nhiều năm nay, thua sạch toàn bộ.” Giọng nói của Lăng Lỵ càng ngày càng cứng ngắc, tâm tư càng ngày càng khẩn trương, nhưng lại không thể không ép mình nói tiếp.
Không sao cả, Doãn Quang Huy chỉ là người lạ, nếu như cuối cùng anh không muốn giúp đỡ, cho anh biết những chuyện này cũng không sao. Lăng Lỵ thuyết phục mình cố gắng giữ được bình tĩnh.
"Không có sự đồng ý của cô?" Sống trong một gia đình hòa thuận vui vẻ, Doãn Quang Huy không thể tưởng tượng nổi.
"Đương nhiên." Nếu cha hỏi qua ý kiến của cô, cô tuyệt đối sẽ hỏi tới số tiền này dùng để làm gì. Cô dành dụm cực khổ nhiều năm nay mới được bấy nhiêu tiền, làm sao có thể để cho cha lấy đi đánh bài được chứ?
“Ông ấy làm sao có thể lấy được sổ tiết kiệm và con dấu của cô?” Suy nghĩ một lúc, Doãn Quang Huy hỏi một câu có lý.
"Lục soát toàn bộ." Lăng Lỵ suy nghĩ một chút, rồi bổ sung một câu."Chúng tôi ở chung một chỗ, tôi không có nghĩ rằng ông ấy sẽ làm như vậy, cho nên không khóa lại tủ sắt hay là mang đi với tôi. Nói cho đúng thì quả thật tôi cũng có chút sơ sót.”
Doãn Quang Huy hơi nghiêng đầu, trầm ngâm một lát. Từ lúc Lăng Lỵ nói chuyện cho tới bây giờ, cô nói chuyện rành mạch rõ ràng, không có vẻ gì cực đoan nóng nảy, cho nên có thể loại bỏ sự nghi ngờ về bệnh tâm thần. Nhưng mà, bây giờ kết luận vẫn còn quá qua loa, suy nghĩ kỹ một chút, có rất nhiều điều nhỏ nhặt anh vẫn còn chưa hiểu.
"Vậy chuyện này và chuyện cô muốn tìm người để kết hôn có liên quan gì?” Doãn Quang Huy hỏi một trọng điểm mà anh không hiểu nhất.
“Cha tôi nói, dù thế nào đi nữa, tôi chỉ là một người con gái. Tôi không muốn ông ấy dở trò 'sư tử ngoạm' (tham lam, được một lần thì lần sau sẽ đòi hỏi nhiều hơn), tùy tiện đòi lấy đối với tôi. Điều này không có nghĩa là tôi không muốn phụng dưỡng ông ấy. Dù sao quan niệm của ông ấy vẫn còn rất bảo thủ, vẫn còn ý tưởng『 con gái gả ra ngoài như là bát nước đổ đi 』. Ông ấy đã nói rất nhiều lần, sau khi tôi kết hôn thì sẽ không tùy tiện đòi tiền tôi nữa. Cho nên tôi nghĩ, chỉ cần tôi kết hôn, ông ấy sẽ bớt quấy rầy. Ít ra, tôi sẽ có lý do chính đáng không ở chung với ông ấy nữa. Như vậy ông ấy sẽ không lấy được sổ tiết kiệm và con dấu của tôi một cách dễ dàng…”
“Ý của cô là, cô không phải chỉ cần tôi theo cô đi đăng ký kết hôn, mà còn phải sống chung với nhau?” Anh vốn cho rằng Lăng Lỵ chỉ muốn hai người tùy tiện đi đăng ký rồi dàn xếp một cuộc hôn nhân giả tạo. Không ngờ lại còn phải ở chung với nhau? Doãn Quang Huy hết hồn.
“Không, không. Tôi chỉ muốn cho cha tôi 『 nghĩ rằng 』chúng ta sống chung với nhau. Tôi có thể tự mình thuê phòng, một người ở, anh không cần phải ở chung với tôi." Lăng Lỵ vội vàng khoát tay, lập tức giải thích. Trên thực tế, cô cảm thấy tự do hơn nếu không phải cần sống chung với chồng giả.
"Tại sao cô không tìm người quen biết để giúp một tay?" Nếu những lời cô nói là thật, thì Doãn Quang Huy rất thông cảm cho cô. Nhưng cô phải có bạn học nam thân, đồng nghiệp nam, hay bạn bè là con trai chứ? Cần gì phải đi hỏi người không quen biết?
Lăng Lỵ liếc mắt nhìn Doãn Quang Huy một cái, ánh mắt thoáng qua nhẹ nhàng, trên môi hiện ra nụ cười hết sức trong suốt lại có chút tự chế giễu “… Tôi nói không biết nói làm sao.”
Bởi vì rất tự ti, cho nên cô muốn bảo vệ chút tự ái còn sót lại. Có những lời nói với người xa lạ thì thẳng thẳn chân thành, so với nói chuyện với người quen thì đơn giản hơn nhiều.
Ít ra, cô có thể an ủi mình, nếu Doãn Quang Huy không đồng ý, về sau hai người bọn họ đường ai người đó đi, có thể sẽ không gặp lại, cũng không làm tổn thương tự ái hay vấn đề sĩ diện.
“Tôi làm sao biết được lời nói của cô là thật hay