
giả? Biết đâu những chuyện cô nói đều là bịa đặt thì sao?” Doãn Quang Huy chậm rãi nhướng một cái chân mày.
"Anh hoài nghi như vậy cũng không phải là không có lý, nhưng mà… Nếu anh đồng ý, anh có muốn đi về nhà với tôi một chuyến không? Sau khi anh gặp được cha của tôi, anh sẽ biết rõ những gì tôi kể về hoàn cảnh gia đình của tôi đều là thật, không hề gạt anh."
“Khoan đã! Cô nói là đi về nhà cô? Bây giờ?” Lời đề nghị này quả thật là ngoài dự đoán của người ta mà! Cô cũng biết thức thời quá đi chứ?
“Đúng vậy!” Không hề do dự, Lăng Lỵ trả lời. Cô không hiểu tại sao Doãn Quang Huy lại ngạc nhiên như thế. “Thật ra mà nói, trước đó vài ngày, tôi đã nói với cha tôi là tôi đã có đối tượng rồi. Nếu như anh xuất hiện, cha tôi nhìn thấy người thì sẽ dễ dàng tin tưởng là tôi sắp phải kết hôn.”
Điều này anh hiểu được, nhưng mà…
“Trông cô rất gấp gáp, vì sao vậy?” Có người gấp gáp muốn gả mình đi như vậy sao? Từ đầu tới cuối, đây không phải là một âm mưu chứ là gì?
"Bởi vì…" Lăng Lỵ ngập ngừng. "Tôi đã dùng hết dũng khí của mình mới quyết định mở miệng hỏi anh. Vậy, nay anh đã hỏi, tôi không muốn tiếp tục kéo dài nữa.” Càng kéo dài, cô càng sợ mình sẽ chịu không nổi.
Khi không cô phải tìm kiếm một người xa lạ để giúp đỡ, dùng hôn nhân để thoát khỏi sự dưỡng dục từ nhỏ tới lớn của gia đình cô, lấy chồng để trốn tránh người cha tham lam không bờ bến… Cô thật chán ghét bản thân mình như thế này.
"Đợi chút, tại sao là tôi? Trước kia cô đã hỏi người khác chưa?” Nếu Lăng Lỵ nói cô phải dùng hết can đảm mới mở miệng hỏi anh, vậy thì anh cũng nên biết tại sao Lăng Lỵ lại chọn anh chứ? Hay là cô ‘loạn thương đả điểu’, gặp đàn ông nào cũng hỏi?
“Trước đây tôi chưa từng hỏi qua người khác. Về phần tại sao tôi tìm anh, ách… đó là bởi vì…” Lăng Lỵ nuốt nước miếng, cố gắng tự mình giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng, bộ dạng thư giãn hiện ra vẻ lúng túng.
Cô nên nói như thế nào đây? Tại vì diện mạo của Doãn Quang Huy rất hợp mắt, mới nhìn cảm thấy thật gần gũi, dường như lúc nào cũng sẳn sàng giúp đỡ người khác? Hay là nói, cô không muốn tìm một đối tượng có một sự nghiệp tràn đầy hứa hẹn?
Không được, lý do trước có vẻ không thích hợp, lý do sau lại đụng chạm tự ái của người ta. Lăng Lỵ mím môi vài lần, trong giây lát không tìm được câu trả lời thích hợp.
"Tại sao cô không tìm một đối tượng vừa có tiền vừa có địa vị ở trong xã hội để kết hôn?" Thấy cô lâu quá không trả lời, Doãn Quang Huy chủ động hỏi.
Anh nên để ý đến chuyện này. Cho dù những gì Lăng Lỵ nói là sự thật, hoàn cảnh gia đình của cô quả thật là có vấn đề, cần người trợ giúp. Nhưng điều này cũng có thể là cái cớ Lăng Lỵ dùng để lại gần anh, mục đích là xuất thân và tài sản của anh.
Phải, anh nói không có sai, chính là xuất thân và tài sản.
Tuy nhiên người trong nhà hàng vườn hoa không biết anh căn dặn kẻ dưới, anh là chủ quản bộ phận bong bóng hơi, nhằm để che giấu thân phận thật sự của mình đối với người ngoài. Nhưng anh đúng là một trong những người chủ quản thế hệ thứ hai của tập đoạn mỹ phẩm Nghiên Dạng, cũng là người mà mọi người thường hay nói, cậu ấm trong một gia đình giàu có, mới sinh ra đã được ngậm muỗng vàng trong miệng.
Anh ôn hòa khiếm tốn, ít khi bộc lộ thân phận, người ngoài không biết bối cảnh gia đình của anh cũng không phải là chuyện kỳ quái. Mà cuối tuần Chủ Nhật, anh lại cởi bỏ âu phục, thuận theo tính tình giản dị, làm một người nghệ sĩ lang thang tự do tự tại, cũng là niềm vui thú lớn nhất trong sinh hoạt thường ngày của anh.
Doãn Quang Huy chưa bao giờ cho rằng sở thích bong bóng bay vô hại này sẽ có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của anh. Ai mà biết được tự nhiên khi không chạy ra một Lăng Lỵ hỏi anh có muốn kết hôn hay không?
Cho nên, có thể là tình cảnh của Lăng Lỵ thật thảm thương, nhưng cũng có thể cô tiếp cận anh vì mục đích khác; cũng có thể là cô tìm hiểu qua nhiều đường dây khác nhau mà biết được thân phận của anh; vì tài sản của anh mà tỉ mỉ bày mưu lập kế, một bước trở thành thiên nga?
Nghĩ đến đây, Doãn Quang Huy nhíu mày. Mà Lăng Lỵ thì lại không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, cắm đầu cắm cổ cắn môi, lo lắng phiền não không biết trả lời câu hỏi của anh như thế nào.
"Như vầy, ưm… Tôi không thể tìm một người có tình trạng kinh tế quá tốt…” Không đúng! Nói như vậy không được! Lăng Lỵ suy nghĩ một chút rồi vội vàng đổi lời nói. “Ý của tôi là, tôi không thể tìm một người có sự nghiệp đầy hứa hẹn…” Không phải! Cô đang nói cái gì vậy chứ? Nói như vậy không phải càng hư chuyện sao? “Tôi không phải cảm thấy công việc bóng bay này không có tiền đồ, xin anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm!” Khoan đã! Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi chứ?
Lăng Ly vuốt vuốt tóc bên má, thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Ý của tôi là, tôi cũng từng làm công việc có tính chất như vậy, so với công việc nghệ sĩ bóng bay cũng giống nhau lắm. Cho nên anh đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý xem thường nghệ sĩ bóng bay." Sau một hồi hốt hoảng lúng túng, Lăng Lỵ tém tém mái tóc bên má lại một cách chỉnh tề, hết sức nghiêm túc