Insane
Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325452

Bình chọn: 9.5.00/10/545 lượt.

ủy khuất nhìn mẹ, mắt to ẩm ướt, thật sự là thật manh . Chu

Lăng áp chế xúc động muốn vuốt ve bé một chút , đem bé kéo đến sô pha

ngồi xuống, kiên nhẫn nói: “Ông ngoại bà ngoại là trưởng bối của mẹ ,

cũng là trưởng bối của con, con không thể không lễ phép đối với bọn họ

mà phải tôn trọng ông ngoại bà ngoại , không thể mắng bọn họ, cũng không thể đánh bọn họ, biết không ?”

“ Nhưng là bọn họ mắng, mẹ .”

Chu Lăng cười nói : “Bọn họ không có mắng mẹ, là cùng mẹ nói giỡn đấy…cho

dù bọn họ có mắng mẹ, thì con cũng không thể như vậy, bọn họ là trưởng

bối.”

Tiểu Phúc binh tuy rằng chưa hiểu được nhiều , nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Chu Lăng sờ sờ đầu bé,”Phúc Binh thật sự là đứa bé ngoan. Con vừa mới đẩy bà ngoại hiện tại nên nói cái gì với bà?”

Tiểu Phúc Binh nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt lão mẹ nói: “Bà ngoại, thật sự xin lỗi!”

“ không sao .” Lão mẹ cười sờ sờ đầu của bé, hướng Chu Lăng nói, “ đứa bé này tính cách nhu thuận thuần phát, nếu có thể bảo chì như vậy con

cũng không tính là nuôi bé không công, tương lai con cũng coi như có

nhiều con cháu vây quanh chăm sóc dưỡng già.”

Chu Lăng cười :

“ Bản tính của Phúc Binh cũng rất tốt, dạy bảo rất nghe lời ,thật sự

không có phí tâm tư gì.” Tiểu tử kia buổi sáng lại dậy sớm, lại vừa khóc một hồi, lên rất nhanh híp mắt buồn ngủ. Chu Lăng đem bé nhẹ nhàng đặt ở trên sô pha, lấy cái chăn mỏng đắp lên , lập tức thấy bé đã bắt đầu

khò khè, hai má phúng phính, trông ngủ thật ngon. “ Con chỉ nghĩ đem bé

nuôi lớn, về sau có tiền đồ hay không thì không biết ,nhưng không làm

thất vọng cha mẹ đẻ nó là được rồi. Dưỡng già cái gì, chỉ cần Ngô Ngôn

không xuất ngũ, tương lai cuộc sống của chúng con sẽ không phải lo. Cho

dù thật sự có chuyển nghề thì kia ít nhất cũng là làm cán bộ cấp huyện

,chẳng sợ thăng quan không được , kia ít nhất cũng không cần vì dưỡng

già mà phát buồn.”

Tiểu Phúc binh một đứa trẻ ở nhà mà không có

bạn cũng không được, lên Chu lăng liền đem bé đưa đến một nhà trẻ tư

nhân ở phụ cận, vừa vặn thời điểm mỗi ngày lão mẹ đi làm có thể đưa đón. Tiểu hài tử nhận thức bạn bè rất nhanh, tuy rằng lúc vừa mới bắt đầu có chút không quen nhưng không đến hai ngày thì liền kết bạn, còn nói muốn mời bọn họ về nhà đến chơi.

Ngày qua ngày nói nhanh cũng không

nhanh ,nói chậm cũng không chậm. Mỗi ngày buổi sáng và giữa trưa là Chu

Lăng cùng Ngô Ngôn nói chuyện điện thoại, buổi tối nếu Ngô Ngôn có rỗi,

Cô lại mặc áo chống phóng xạ ngồi trước máy tính nhìn , trừ bỏ không sờ

chạm được tới đối phương tựa hồ cũng không có gì khác khác nhau… Đương

nhiên, này chình là Chu Lăng tự mình an ủi trong lời nói, tuy cô luôn

luôn là muốn mở lời, vì thật sự có chuyện gì luẩn quẩn ở trong lòng sẽ

dững lại để dời đi lực chú ý – nói đến thì kì thật cô chính là có tính

cách mâu thuẫn, một bên lại mẫn cảm, một bên lại có chút vô tâm vô phế.

Đảo mắt đã đến gần tháng năm , dự tính ngày sinh của Chu Lăng chỉ còn cách

vài ngày, Chu Lăng càng ngày càng khẩn trương cô đã sớm nghe nói sinh

con đặc biệt rất đau, nghe nói là đau đớn đến tê tâm liệt phế, sinh đứa bé ra rất thống khổ đau chết đi sống lại. Lúc trước , đêm đầu tiên cũng làm cho cô thống khổ một hồi, hiện tại đứa bé lớn như vậy theo từ địa

phương nhỏ như vậy mà đi ra, cô không thể bị xé rách nha?

Chu Lăng rơi lệ đầy mặt, cô không sinh cũng không thể được ? dù sao cũng có tiểu phúc binh nữa.

Nhưng chuyện này vốn không phải cô định đoạt là được, còn một ngày nữa là đến ngày sinh, vì vậy cô vẫn là nên ngoan ngoãn ở trong bệnh viện. Có rất

nhiều người đều là bắt đầu đau bụng sinh rồi mới đến bệnh viện, nhưng cô thật sự là rất sợ hãi, luôn miên man suy nghĩ: Vạn nhất khó sinh làm

sao bây giờ? Vạn nhất còn không có đi tới bệnh viện liền sinh làm sao

bây giờ ? Vạn nhất sinh ngay ở trên đường đi đến bệnh viện làm sao bây

giờ? Vạn nhất đi chậm rồi ngủ quên bị sản phụ khác chiếm chỗ làm sao bây giờ?

Lão mẹ bị cô làm cho mỗi ngày một chuỗi từ vạn nhất làm cho dở khóc dở cười cũng chỉ tùy cô, đầu giờ chiều chuẩn bị thu thập này lọ đem con gái đưa đến bệnh viện cũng may mấy ngày này lại vừa vặn là hai

ngày cuối tuần, nên bà có thời gian chămm sóc con gái.

Buổi tối

hôm nay ở trong bệnh viện, vào lúc nửa đêm đột nhiên Chu Lăng bị đau

tỉnh, một trận một trận, tựa như trong bụng cái gì đang kéo đau giống

nhau. Có phải hay không muốn sinh? Cô vội vàng đánh thứa lão mẹ ở giường bên: “ Mẹ, con muốn sinh!”

Lão mẹ đang trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, nghe con gái nói muốn sinh, vội vàng đi ấn đầu giường gọi Linh.

Y tá lại đây sờ sờ bụng của cô, nói: “ Vẫn còn sớm , phải đợi thêm mấy tiếng nữa.”

Hai người đi, Chu Lăng cắn răng nhịn đau, trong lòng đã muốn mắng còn

phải chịu đau thêm mấy giờ a, NND còn không làm cho người ta sống ? Cô

muốn sinh mổ để lấy đứa bé ra cũng không thể được a? Vì sao không phải

là đàn ông sinh con a ? Đêm đầu tiên bị đạu cũng chính chính là phụ nữ

nhưng đàn ông lại thích, muốn sinh đứa bé vẫn là phụ nữ phải mang thai ? Vạn nhất mang thai không đúng thời cơ muốn phá thai người chịu t