Snack's 1967
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328783

Bình chọn: 8.5.00/10/878 lượt.

với em được không?” Cố Chiêu Ninh thấy anh không trả lời, khẽ đẩy anh ra, vẻ mặt cầu xin.

Hoắc Thương Châu cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô, thản nhiên nói: “Được… anh sẽ cố”. Anh chỉ có thể trả lời như thế.

Cố Chiêu Ninh cười, anh chịu nhường một bước là tốt rồi, cô nhất định phải dùng cơ hội này để cải tạo anh, cô tin một ngày nào đó anh sẽ hiểu cô chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.

Rất nhanh, cửa phòng cấp cứu mở ra, Cố Chiêu Ninh đẩy Hoắc Thương Châu vội vàng chạy đến trước mặt bác sĩ, ân cần hỏi: “Bác sĩ! Cô ấy thế nào?”

Hoắc Thương Châu cũng đi theo, từ phía sau ôm Cố Chiêu Ninh, anh căn bản không quan tâm Thiên Mộng Tuyết thế nào, anh ở đây chẳng qua là vì Cố Chiêu Ninh.

“Ai là chồng bệnh nhân?” Bác sĩ liếc nhìn hai người.

“Chồng cô ấy có việc không tới được, ông cứ nói với chúng tôi là được.” Cố Chiêu Ninh lúng túng liếc nhìn Hoắc Thương Châu.

Bác sĩ định nói rồi lại thôi, sau đó làm cho Cố Chiêu Ninh và Hoắc Thương Châu tại chỗ khiếp sợ…



Bác sĩ nhìn lướt qua hai người, sau đó đẩy mắt kính, giọng nói có vẻ nặng nề: “Đứa bé không giữ được, hơn nữa… sau khi kiểm tra chúng tôi phát hiện bệnh nhân bị ung thư tử cung giai đoạn đầu, cần nằm viện điều trị, mọi người đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy.” Bác sĩ rất thông cảm với bệnh tỉnh của Thiên Mộng Tuyết, nói xong thở dài xoay người rời đi.

Cố Chiêu Ninh sững sờ tại chỗ, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn, một sinh mệnh còn chưa thành hình đã chết chưa nói, ngay cả Thiên Mộng Tuyết cũng không tránh được vận rủi, ung thư? Chẳng lẽ đây gọi là báo ứng ư? Lúc vừa nghe được tin tức này, lòng cô sụp đổ, lúc này cô chỉ cảm thấy thông cảm mà không thể hận cô ấy nữa.

Hoắc Thương Châu cùng Cố Chiêu Ninh làm thủ tục nhập viện cho Thiên Mộng Tuyết, vừa đi đến cửa phòng bệnh, Cố Chiêu Ninh đột nhiên dừng bước, cô xoay người đối mặt với Hoắc Thương Châu.

Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt vừa cương nghị vừa dịu dàng, môi mím chặt, lông mày cau lại, không hề lo lắng, dù sao cũng là người anh từng yêu, cô cũng có thể hiểu, cô vuốt ve lông mày anh, cười nhạt: “Đừng lo lắng, bác sĩ nói là thời kỳ đầu thôi, sẽ không có chuyện gì.”

Hoắc Thương Châu sửng sốt mấy giây sau đó đôi môi đang mím chặt mở ra chậm rãi nói: “Có phải em thấy anh rất vô dụng không? Đáng lẽ anh không nên lo lắng cho cô ấy, nhưng đã nhiều năm, có lẽ từ lúc nhỏ, cô ấy luôn dựa dẫm vào anh, đây không biết có phải là cảm giác của người thân không? Anh không ngờ cô ấy lại làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy, lúc biết được anh thật sự không muốn chấp nhận, nhưng không có cách nào, sự thật không thể thay đổi, anh muốn tống cô ấy vào ngục, muốn dùng rất nhiều cách trả thủ cô ấy, nhưng… bây giờ cô ấy lại bị bệnh như thế này.”

Giọng nói lạnh lùng của anh rót vào tai Cố Chiêu Ninh, thấm vào lòng cô, sự giãy giụa khổ sở của anh cô biết hết, nhìn anh bất lực đấm vào bức tường lạnh băng, Cố Chiêu Ninh cũng thấy đau lòng.

“Đừng nói nữa… vào xem cô ấy thế nào” Cố Chiêu Ninh không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Thương Châu, chuyện đã đến nước này, không ai có thể thay đổi hiện tại trở về quá khứ.

“Em thì sao?” Hoắc Thương Châu dừng động tác, quay đầu nhìn Cố Chiêu Ninh, ánh mắt như sợ cô lại sắp nói muốn rời bỏ anh.

Cố Chiêu Ninh biết anh đang lo lắng điều gì, cười cười: “Cô ấy chắc không muốn nhìn thấy em, em ở đây chờ anh.”

Câu nói của cô khiến anh yên tâm, anh miễn cưỡng cười gật đầu, hôn một cái lên má cô rồi đi về phía phòng bệnh.

Trong hành lang đầy mùi thuốc, Cố Chiêu Ninh lại có cảm giác buồn nôn, cô ôm miệng nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh, đứng trong đó nôn thốc nôn tháo. Thật kỳ quái, cô cũng không ăn gì, tại sao cứ cảm thấy buồn nôn liên tục, Cố Chiêu Ninh súc miệng, rửa sạch mặt, nhìn mình trong gương, đột nhiên nghĩ đến chuyện Thiên Mộng Tuyết mang thai, chẳng lẽ… cô cũng có thai?

Cố Chiêu Ninh mang theo suy đoán đi khám phụ khoa, rốt cuộc cũng có kết quả.

“Cố Chiêu Ninh, mời vào”. Y tá mở cửa gọi to tên cô.

Nghe thấy tên mình, Cố Chiêu Ninh lo sợ bất an đi vào phòng khám…

Bên này, Hoắc Thương Châu vào phòng bệnh thì Thiên Mộng Tuyết vẫn đang ngủ mê man.

Nhìn người phụ nữ tái nhợt trên giường bệnh, sự tức giận của anh cũng có phần hòa hoãn, anh đến bên cạnh giường ngồi xuống, vươn tay vén mái tóc xộc xệch của cô, tâm tình rất phức tạp, đối với người phụ nữ đã hại chết cha mẹ mình, hôm nay rơi vào cảnh này, anh cũng có trách nhiệm, có đúng là nên bỏ qua quá khứ không nên truy cứu nữa? Như vậy cha mẹ anh dưới suối vàng có yên lòng không?

Từng chút từng chút hiện lên trong đầu óc, anh thừa nhận, là anh đã thay lòng trước, anh nợ cô quá nhiều, nhưng anh cũng không chấp nhận nổi thực tế này, ít nhất tới bây giờ anh cũng không thể nào quên.

Cố Chiêu Ninh nói đúng, ân oán cứ truy cứu biết khi nào dừng, nhưng khi chuyện rơi vào đúng đầu mình, anh không cách nào xem như chưa hề có chuyện gì.

Sắc mặc Hoắc Thương Châu nặng nề nhìn Thiên Mộng Tuyết trên giường bệnh, phát hiện trên khóe mắt cô có nước mắt, cô trong mơ cũng khóc, Hoắc Thương Châu rút khăn giấy lau cho cô, định rút tay về thì bị