Old school Easter eggs.
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327774

Bình chọn: 8.5.00/10/777 lượt.

n sinh, chúng ta mới gặp nhau có ba lần mà”

“Thế thì sao?” Bạch Hiên Dật thay đổi tư thế, tựa lưng vào ghế.

“Không phải… Ý của tôi là” Cố Chiêu Ninh không nghĩ Bạch Hiên Dật có thể nói một chuyện như vậy, nhất thời không nói mạch lạc được.

“Sao?” Bạch Hiên Dật nhếch khóe môi chờ đợi Cố Chiêu Ninh nói tiếp.

Cố Chiêu Ninh trừng mắt nhìn, kết hôn với Hoắc Thương Châu rồi, lại bị anh không cho nói ra, không được nhắc tên anh với người khác, chẳng lẽ nói mình đã kết hôn lại không nói chồng mình là ai, Bạch Hiên Dật lại nghĩ cô chỉnh anh.

“Tôi đã kết hôn” suy nghĩ hồi lâu, Cố Chiêu Ninh vẫn cứ nói ra, nếu anh có hỏi cô cũng nói đại một người, đằng nào anh cũng không biết.

“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Bạch Hiên Dật không vì lời nói của Cố Chiêu Ninh mà cứng lưỡi.

“19”

“A”

A là cái ý gì.

“Anh có ý gì” Hiên Dật nghe cô 19 tuổi cười càng vui vẻ, 19 tuổi thì sao, chẳng lẽ không thể kết hôn?

“Không có gì, được rồi, hôm nay đến đây đã, chúng ta đi thôi” Bạch Hiên Dật tính toán trong lòng, 19 tuổi kết hôn, đùa kiểu gì thế, lấy cớ không chấp nhận nổi, nói có bạn trai rồi còn tin được. Anh nghĩ Cố Chiêu Ninh ngay lập tức khó mà tiếp nhận mình, không sao, anh sẽ từ từ.

“Được rồi” Cố Chiêu Ninh cho là Bạch Hiên Dật nói cho có, đàn ông phong lưu thường thế, thấy không ngon lành sẽ tự giãn ra, chắc anh ta chỉ muốn dò xét. Nghĩ tới đây, Cố Chiêu Ninh liền liên tưởng đến Hoắc Thương Châu, cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi! Cái xã hội này, đàn ông như thế không ít.

Nói xong, Cố Chiêu Ninh theo Bạch Hiên Dật đi ra ngoài.

Đến cửa hàng rượu, Bạch Hiên Dật nói thuê xe đưa cô về, Cố Chiêu Ninh từ chối, vẫn như lần trước chặn một chiếc taxi nhanh chóng lên xe đi mất.

Bạch Hiên Dật vẫn nhìn xe chạy xa dần, thấy đã khuất tầm mắt, anh móc điện thoại ra bấm…

Cố Chiêu Ninh gọi điện cho Mạc Nhan, trong lòng cô rối bời, lúc này không muốn về nhà, hôm nay Mạc Nhan nghỉ ở nhà nên cô đến đó.

Hắc bang

Hắc bang có một căn cứ ở ngoại ô thành phố, nhìn qua có vẻ giống một biệt thự bình thường nhưng thực ra còn có tầng hầm.

Trong căn hầm u ấm, mùi máu tươi nồng nặc, kèm theo tiếng kêu rên thất thanh của một người đàn ông, ai nghe thấy đều muốn đựng tóc gáy.

Đêm qua, một phòng VIP của Câu lạc bộ Ngọc Sáng đột nhiên gây chuyện, liên tục gây phiền toái, còn động thủ, đập rất nhiều thứ, đánh bị thương mấy thuộc hạ của Lôi Ảnh. Nhận được điện thoại, ngay lập tức Lôi Ảnh cùng Hoắc Thương Châu rời khỏi một hội nghị chạy về Ngọc Sáng, lúc về đến bọn chúng liền bỏ chạy, 2 tên bị tóm.

“Nói! Kẻ nào chỉ điểm cho bọn mày” Lôi Ảnh cởi áo khoác, áo sơ mi trắng vấy đầy vệt máu, hai mắt u ám nhìn chằm chằm hai kẻ bị đánh thương tích đầy mình, tay hung hăng vặn cằm một thằng, phát ra âm thanh răng rắc, rõ ràng là bị vỡ xương. Tên này bị đau nhăn mày, cắn hai hàm răng đầy máu.

“Có chí khí” Lôi Ảnh buông tay ra, lấy khăn bông thuộc hạ đưa sau lưng lau tay.

Tới trước mặt thằng bên cạnh, quan sát một hồi, hai chân hắn như sắp nhũn ra, anh cười lạnh quay đầu lại, móc súng lục dí vào trán thằng không chịu mở miệng ban nãy. “Pằng!” Một tiếng súng vang lên, kẻ đó chết ngay tại chỗ.



Lôi Ảnh cầm khăn bông chùi vết máu trên mặt, sau đó đi đến trước mặt tên

còn lại, vô tình cố ý vuốt họng súng, giả bộ lên đạn, lên cò, gọn gàng

linh hoạt, tốc độ cực nhanh.

Tên này sớm đã sợ tới mức tè ra quần, thấy đồng bọn bị bắn chết, run rẩy cầu khẩn “Xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi”

Lôi Ảnh nhếch nhếch khóe miệng, cầm súng dí vào trán hắn.

“Đợi chút” Trong bóng tối vang lên một giọng nói trầm ấm.

Một bóng người xuất hiện, làn da màu gạo, khuôn mặt góc cạnh, anh tuấn lạnh lùng, tròng mắt đen thâm thúy, trong ánh đèn mờ ảo toát lên vẻ đáng sợ.

“Dạ” Lôi Ảnh thu hồi súng, Hoắc Thương Châu đứng lên khỏi ghế, chậm rãi bước đến.

Hoắc Thương Châu xỏ vào một đôi găng tay trắng, chậm rãi đi về phía tên đàn

ông đang run rẩy “Tao cho mày một cơ hội, xem mày có biết quý trọng

không”. Lời nói lạnh như băng, chữ nào chữ nấy như trùy giang.

“ Tôi quý trọng, quý trọng” tên này nói xong câm lặng, hắn sợ tới mức hồn sắp lìa khỏi thân.

“Chắc mày cũng thấy rồi, chí khí… sẽ có lúc hại chết người” Hoắc Thương Châu

xoay người nhìn chằm chằm mặt hắn. “Mày chỉ cần nói, cấp trên của mày là thằng nào”. Mấy kẻ thế này, cùng lắm là chết, trong các bang xã hội

đen, hầu như liên lạc một tuyến, bọn chúng không biết được rốt cuộc kẻ

nào giật dây, nhưng chỉ cần một tên mở mồm, từng mắt xích sẽ từ tự bị

tóm.

“Tôi… tôi chỉ biết hắn được gọi là Thất ca, những thứ khác

tôi không rõ, tôi thề là nói thật”, tên này hai tay bị treo ngược, chân

không ngừng run, vết thương trên người cũng không khiến hắn bận tâm nữa, so với người vừa tra khảo và nổ súng, người trước mắt còn đáng sợ hơn.

Hoắc Thương Châu cười nhạt rồi dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng

vào mắt hắn “Sau này trở về, việc gì cần nói phải nói, việc gì không nên nói thì…” Hoắc Thương Châu cố ý kéo dài âm lượng.

“Tôi hiểu,

hiểu! Chỉ cần anh nói một câu, tôi nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng”.

Lời nói này không chắ