
t quan tâm thế, lại còn nói những lời dịu dàng như vậy, điều này làm Cố Chiêu Ninh rất khó chịu. Nếu không yêu cô, cần gì hết lần này đến lần khác khiến cô ảo tưởng, sao không đối xử với cô thật lạnh lùng để cô có thể hoàn toàn từ bỏ.
Không khí ngày càng ngột ngạt. Hoắc Thương Châu vẫn đắm đuối nhìn Cố Chiêu Ninh, ánh mắt từ si mê đến lạnh lùng, tay lại nắm chặt hai quả đấm.
Ruốt cuộc tình cảm mà anh dành cho cô là cái gì, có phải là tình yêu hay không? Nhưng Thiên Mộng Tuyết là người phụ nữ anh quan tâm nhất, mặc dù đã rời bỏ thế giới này, nhưng trong lòng anh vẫn khắc sâu hình bóng ấy. Không! Anh chỉ là nhất thời rung động, ngoài Thiên Mộng Tuyết, anh không thể yêu bất kỳ người phụ nữ nào! Ở Cố Chiêu Ninh, anh chẳng qua là tìm được một cảm giác khó chinh phục mà thôi.
Một giây trôi qua, Hoắc Thương Châu chỉ đứng tại chỗ nhìn Cố Chiêu Ninh với ánh mắt vô cùng phức tạp không hề chớp. Còn Cố Chiêu Ninh lại tự phục hồi tâm tình cho mình, quay lưng về phía Hoắc Thương Châu , nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh như một tảng băng lạnh, cho dù quay lưng cũng đủ làm Cố Chiêu Ninh buốt giá.
Rùng mình một cái, Cố Chiêu Ninh đến bên sofa xách túi “Tôi đi trước”. Không thể đợi thêm phút nào nữa, cô cố gắng kiềm chế sự hốt hoảng của mình, cúi đầu vòng qua Hoắc Thương Châu đi ra.
“Đi đâu? Tìm Bạch Hiên Dật ư?” Với Bạch Hiên Dật, Hoắc Thương Châu chưa bao giờ có ý kiến gì, nhưng sao người bạn thân nhất này lại yêu vợ của anh, mà Cố Chiêu Ninh hình như cũng có ý tứ với hắn, điều này khiến Hoắc Thương Châu bắt đầu thấy đố kỵ.
“Hoắc Thương Châu! Không phải ai cũng vô liêm sỉ như anh”. Vốn đã oan ức, lại nghe Hoắc Thương Châu vô cớ chửi bới khiến cô càng thêm tức giận, hất tay Hoắc Thương Châu đột nhiên kéo tay mình, cô ném cho anh một ánh mắt khinh thường.
“Vô liêm sỉ?” Cô ấy còn nói mình vô liêm sỉ? Nhìn người phụ nữ ngày càng to gan trước mặt, Hoắc Thương Châu cảm thấy mình đúng là vô phương cứu chữa rồi. Cô là người đầu tiên dám hống hách, lại dám chửi mình vô liêm sỉ, nếu là trước đây, có lẽ anh đã không do dự lấy mạng cô, nhưng lúc này mặc dù rất tức giận, anh cũng không thể làm gì, bởi vì đơn giản cô là Cố Chiêu Ninh Chiêu Ninh? Cười lạnh, Hoắc Thương Châu một tay kéo Cố Chiêu Ninh vào ngực mình, ôm chặt lấy cô ở trong lòng.
“Anh buông ra!” Vô liêm sỉ! Đúng là kẻ vô liêm sỉ! Vừa mới rồi còn cùng với người phụ nữ khác, bây giờ lại trở mặt muốn sàm sỡ cô, Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu thật bẩn thỉu, cô không nên để anh ta đụng chạm vào mình. Đẩy Hoắc Thương Châu ra, cô thở hổn hển rồi lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ.
Hoắc Thương Châu căn bản không dùng sức, nếu không Cố Chiêu Ninh chẳng có cách nào thoát khỏi bàn tay anh, đến lúc này, dù cho Cố Chiêu Ninh có phản bội mình, dù cho cô nói rất nhiều lời trái ý anh, nhưng chỉ cần một ánh mắt vô tội tức giận đã có thể động tới trái tim anh, vừa rồi ở trong vòng tay mình, anh thấy cô run rẩy, chẳng lẽ cô ấy sợ mình sao? Không! Anh không muốn cô sợ mình, vì vậy, anh đè nén lửa giận trong lòng mà buông cô ấy ra.
Sau khi chạy ra khỏi Hoắc trạch, Cố Chiêu Ninh chạy đến bên đường lớn vẫy tay bắt xe.
Ngồi lên taxi, cô quay đầu liếc nhìn Hoắc gia, ánh mắt có chút mất mát nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, cũng vừa hay, điên thoại của cô lại đổ chuông.
Nhìn thấy tên Trương Dịch Dương, Cố Chiêu Ninh trả lời “Chào bác sĩ Trương”
Có khi phải đến một phút, Cố Chiêu Ninh không nói chuyện mà chỉ nghe tiếng Trương Dịch Dương nói trong điện thoại… Sau khi anh nói xong, Cố Chiêu Ninh ngây dại, điện thoại từ từ trượt khỏi tay cô, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống.
Trong phòng cấp cứu, toàn bộ các trưởng khoa và y tá trưởng đều có mặt. Trang Duy Y tái nhợt nằm trên bàn mổ, chụp ống dưỡng khí, hô hấp và nhịp tim rất yếu.
Các bác sĩ không dám chậm trễ, viện trưởng càng nôn nóng, tất cả đều chú tâm cấp cứu.
Một bóng dáng mảnh khảnh như bay lao tới, nhìn đèn phòng mổ đang sáng, Cố Chiêu Ninh mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi, không còn tí sức trượt trên cánh cửa. Cô vừa nhận được điện thoại thông báo mẹ cô có hiện tượng suy thận, đã được đưa vào phòng mổ.
“Cố Chiêu Ninh? Là em thật à, sao em lại ở đây?” Bạch Hiên Dật hôm nay đến đón người xuất viện, đang làm thủ tục thì thấy một bóng giống Cố Chiêu Ninh chạy như bay , không chút suy nghĩ anh liền chạy theo, nhưng không kịp thang máy của cô. Anh nhìn tầng thang máy dừng lại rồi chạy thang bộ lên, tìm nửa ngày mới thấy Cố Chiêu Ninh đang ngồi bệt trước cửa phòng mổ.
Khi Cố Chiêu Ninh mặt đầy nước mắt quay lại nhìn, lòng Bạch Hiên Dật như có ngàn vết dao đâm vào, trông cô rất thương tâm, một cô gái xinh đẹp lại khóc sướt mướt như vậy làm người ta phải chú ý. Bạch Hiên Dật cau mày ngồi xổm xuống, không nói gì ôm lấy cô, có lẽ lúc này cô không cần lời an ủi, chỉ đơn giản cần một cái ôm thật chặt, anh nguyện ý làm người đó.
Tựa vào ngực Bạch Hiên Dật, Cố Chiêu Ninh không kìm nén được khóc òa… vô cùng thương tâm. Cô biết suy thận là như thế nào, nhưng không hiểu vì sao chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi mẹ cô lại có hiện tư